Nếu như cô thật sự cự tuyệt anh, anh làm sao bây giờ?
Quấn quít chặt lấy?
Chuyện như vậy...... Anh không làm được.
Anh cho tới bây giờ, đều không phải là cái loại đó, thích miễn cưỡng người khác.
Tính tình anh rất lạnh lùng, làm việc cũng rất lạnh lùng, từ trước đến nay đều cảm thấy, có được ta may mắnđều thuận theo tự nhiên, rất đơn giản.
Cho nên...... Anh vẫn luôn cố kỵ.
Anh không phân rõ, lúc này anh và cô, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Có lẽ, với cô, chỉ là một cuộc giao dịch.
Nhưng mà, với anh, chính là chân tình thực lòng.
Ánh mắt Dịch Giản lúc nhắm lại, mắt của anh vẫn lộ rõ sự u buồn cùng thương cảm......
Môi của anh, chậm rãi chiếm hữu cánh môi cô.
Anh muốn lần này, coi như là...... Chân chính hôn cô.
Cô sát đầu mình lại...... Nụ hôn của anh cũng bắt đầu mãnh liệt.
Anh ôm eo của cô, hơi dùng sức, muốn cạy môi của cô ra......
Trong lúc bất chợt, có người gõ cửa sổ: "Tiên sinh, phiền toái lái xe lên trước, xe ngài đang cản trở đường."
Giọng nói rõ ràng như vậy, khiến Dịch Giản cùng Chung Tình chợt hồi thần.
Chung Tình nhanh chóng từ trong ngực Dịch Giản, vội vàng ngồi thẳng dậy, cô cúi đầu, có một loại cảm giác bị người ngoài đường bắt gặp... Rất hốt hoảng.
Trong tim Dịch Giản vẫn đập mạnh như cũ, anh chậm rãi ngồi thẳng người, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người ngoài cửa sổ, tầm mắt lạnh như băng, dọa cho người ngoài cửa sổ sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau hai bước.
Không khí, bỗng nhiên bị cắt đứt, cũng rốt cuộc không cách nào ngưng tụ.
Dịch Giản nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt hít thở sâu hai cái, lúc này mới phát động dẫn kình, rời đi.
Không khí bên trong xe vô cùng lúng túng.
Chung Tình cảm giác mình muốn điên rồi, mới vừa rồi, cô cư nhiên lại sát vào anh!
Cô điên rồi sao?
Tại sao có thể làm như vậy!
Cô một lần rồi một lần tự nói với mình, tuyệt đối không thể như thế! Người đàn ông kia, không phải là ngươi có thể sa vào! ---------