"Tại sao không mang giày?"
Chung Tình lúc này mới ý thức được mình đã tập thành thói quen, cô không nhịn được le lưỡi, biết anh sau đó sẽ muốn mở miệng chỉ trích mình, cho nên ôm chặt lấy thân thể anh, đặt chân mình lênchân của anh, sau đó ôm cổ của anh, "Như vậy, không cần mang nữa......"
Dịch Giản mỉm cười, tất nhiên biết cô lại đang đùa, không ở chỉ trích cô, thuận thế ôm cô lên giường.
Hiện tại vẫn còn sớm, nhưng cũng không hôm nay sao, vì vậy chỉ ôm cô nằm trên giường, anh và cô dính chặt nhau một lúc, chọc cho cả hai đều nóng người, vốn tưởng rằng kế tiếp sẽ là một trận kích tình nóng bỏng, ai ngờ đến cuối cùng, anh chỉ là lưu luyến không rời hôn trán của cô, sau đó lại ôm cô, không nói một lời nằm ở nơi đó.
Chung Tình vùi ở trong ngực của anh cẩn thận suy tính, cô lén nhìn Thiếu tướng hai ba lần, cho là sau đó anh sẽ có động thái gì, ai ngò anh lại giống như không phát sinh bất cứ chuyện gì, híp mắt, nằm ở nơi đó, như không có chuyện gì xảy ra.
Chung Tình cắn đầu ngón tay, gặm tới gặm đi, gặm hồi lâu, cô lại ngủ mất.
Tất nhiên Dịch Giản mệt mỏi vô cùng.
Chuyện làm là muốn làm, nhưng anh vẫn có tiết chế, tối hôm qua quá mức điên cuồng, nếu hiện tại còn làm tiếp, một là sợ thân thể cô không chịu nổi, hai là sợ làm nơi đó của cô bị thương.
Nhìn thấy cô đã ngủ, tlúc này mới ôm chặt thân thể của cô, cũng ngủ theo.
Vừa ngủ đã ngủ cả một quãng thời gian, mãi cho đến khi bụng đã đói đến mức không thể chịu đựng nổi, mới bằng lòng tỉnh lại.
Còn rất ăn ý, cùng nhau mở mắt, cùng nghe được tiếng bụng kêu gào, không nhịn được lại bật cười, sau đó liền cùng nhau mặc quần áo, anh ôm lấy cô, đi ra ngoài, xuống lầu, bảo người ta chuẩn bị thức ăn, hai người cùng ăn cơm.
Thỉnh thoảng Chung Tình sẽ ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Giản đến sững sờ, cảm thấy cuộc sống như vậy, hệt như chốn thần tiên.
Dịch Giản thấy cô ngẩn người, liền gắp món ăn, tự mình đút tới trong miệng cô.
Hai người càng lúc càng dính lấy nhau, khiến cho không khí trong Cố Viên, cũng dần trở nên mờ ám hẳn.