Nhưng là, cô đi rất xa, rất xa, nhưng không có lần nào có thể đến gần anh, giữa anh và cô, thủy chung khoảng cách xa như vậy.
Chung Tình nghĩ, rõ ràng đây nên là một ngày vui vẻ, vì sao vào giờ phút này, cô lại khổ sở như vậy, khổ sở...... Đáy lòng đều là thất bại, thậm chí, lành lạnh.
Nếu không thành...... Cô cũng sẽ, theo gót của mẹ mình sao?
Chung Tình nắm tay lại, cô lần đầu tiên nhìn, cũng biết người đàn ông này, rốt cuộc đáng sợ thế nào, cô nhất định phải né ra!
Cô biết, bao nhiêu người, hận không được trở thành phụ nữ của anh, nằm ở bên cạnh anh, cùng anh bạc đầu giai lão.
Mà cô, cũng không phải là không muốn tiếp nhận anh.
Chẳng qua là cô không thể!
Cô thà là một người cô đơn lớn lên, cô đơn thật nhiều, cô đơn đến chết, nhưng cũng không muốn đem mình dựa vào một người đàn ông, cũng không muốn thử mở cửa lòng ra, đi đón nhận tình yêu.
Cô thà bỏ qua một người có thể bảo vệ cả đời mình luôn an toàn, thậm chí, chỉ cần cô dụ dỗ anh, cơ hội cao cao tại thượng cũng có thể, nhưng cô cũng không muốn gả cho anh!
Cô đối với đàn ông không tin tưởng, cô đối với tình yêu cũng không có lòng tin...... Thậm chí, cô đối với mình, cũng là không có lòng tin.
Cô không dám đánh cuộc, không dám giành giật, nếu như thua mất, đó chính là thất bại thảm hại.
Cô không thua được.
Cô sẽ chết mất!
Cô sẽ không vì tình yêu, đi chịu chết, cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì đàn ông mà chết!
Chung Tình nắm tay lại, cô cưỡng bách mình, không muốn muốn phải nghĩ nhiều.
Tình yêu đều là gạt người, phụ nữ đều phải ích kỷ, như vậy, phụ nữ mới có thể sống vui vẻ...... Gần đây, cô đã vì những chuyện này, hao hết tâm lực, cô nhất định phải để cho mình trở lại như trước ngày...... Vậy nên, từ nay về sau, Thiếu tướng cùng cô, chỉ là những người quen nhau trong quá khứ.
Chỉ cần cô không muốn, như vậy, anh và cô, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Đây là kết quả cô muốn.
Mong lâu như vậy, cũng có kết cục mong đợi!
Cô có làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?