Tu luyện giả khác với tu võ giả, chỉ cần lấy một giọt máu bình thường của tu võ giả thì Lục Vân có thể tuỳ tiện khống chế họ.
Nhưng tu luyện giả đã xảy ra biến hóa về chất, loại máu bình thường không có tác dụng, chỉ có tinh huyết mới làm được.
Mà tu luyện giả cần hao phí thời gian và tinh lực để cô đọng tinh huyết, có thể bảo vệ mạng sống vào thời điểm then chốt, bởi vì nó có thể kích hoạt tiềm năng.
Đan dược cấm kỵ của Mộc Bình cũng đi theo nguyên lý này, sau khi cấp tốc ngưng luyện ra tinh huyết rồi dung hoà với chân khí thì có thể làm thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn.
Nhưng loại chất xúc tác này cũng có di chứng rất lớn giống như phương thức cô đọng tinh huyết.
Đây chính là nguyên nhân làm Mộc Bình không muốn tuỳ tiện uống đan dược cấm kỵ.
Lục Vân bảo Công Tử Vũ giao ra một giọt tinh huyết tất nhiên là để tiện khống chế gã, một là cho gã một bài học, hai là tránh cho gã sau này đến kiếm chuyện tiếp.
Sắc mặt của Công Tử Vũ cực kỳ khó coi, ánh mắt lấp lóe mà nói: “Cô đọng tinh huyết rất khó, rất nhiều tu luyện giả cả đời không cô đọng ra được mấy giọt, đến bây giờ tôi còn chưa tạo ra được.”
Đây đương nhiên là lời nói dối.
Gã cũng không muốn giao tinh huyết cho Lục Vân, một khi giao cho hắn thì có nghĩa là gã bị Lục Vân nắm lấy nhược điểm trong tay.
Mặc dù nhược điểm này không trí mạng, nhưng Lục Vân có thể dựa vào giọt tinh huyết này để tuỳ tiện giảm bớt tu vi của Công Tử Vũ.
Đương nhiên Công Tử Vũ không muốn.
Lục Vân cười một tiếng và nói: “Cho nên lựa chọn của mày là chết?”
Chết?
Nói đùa cái gì vậy!
Mặt Công Tử Vũ trầm xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói: “Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, tu ma giả, ngày nào đó chúng ta lại tính món nợ này!”
Gã vừa hung ác dùng hết ba giọt tinh huyết mà nhiều năm vất vả tu luyện ra, khí thế trên người đột nhiên dâng cao rất nhiều.
Nhưng gã cũng không lựa chọn giao thủ với Lục Vân mà là chạy trốn.
Gã muốn về Vân Sơn Thư Viện tìm viện binh!
Có tinh huyết tăng cường làm tốc độ chạy trốn của Công Tử Vũ nhanh hơn trước đó không chỉ mười lần, thân thể gần như hóa thành một luồng ánh sáng mà bắn đi.
Nhưng mà….
Xèo!
Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ đột nhiên chính diện va chạm với gã, vừa vặn đụng vào lồng ngực làm Công Tử Vũ hộc máu tại chỗ.
Đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng phần đụng vào ngực Công Tử Vũ là chuôi kiếm.
“Đáng chết!” Công Tử Vũ rơi xuống đất rồi lớn tiếng mắng, trong nháy mắt tiếp theo đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lục Vân đã đi tới sau lưng gã.
“Tao tôn trọng lựa chọn của mày!”