Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, Lục Vân bỗng nhiên cười khẽ nói: “Diệp Hướng Vinh, bởi vì tôi với Khuynh Thành là chị em nên tôi mới gọi ông là bác trai. Nếu như ông không phải là bố của chị ấy thì ông có biết thái độ vừa rồi của tôi đối với ông sẽ như thế nào không?”

Ánh mắt của Diệp Hướng Vinh đột nhiên đóng băng.

Lục Vân tiếp tục bình tĩnh nói: “Ông hãy nhớ kỹ, mối quan hệ giữa tôi và chị Khuynh Thành có phát triển đến mức nào cũng không cần ông phải quan tâm. Lần sau, nếu như tôi còn nghe được những lời như vậy thì cho dù ông có là bố đẻ của chị ấy đi nữa thì tôi cũng sẽ đánh ông.”

Nói xong, hắn xoay người quay trở lại phòng khách.

Lúc này, Lục Vân trông vô cùng oai phong khiến cho ông, người đứng đầu Diệp gia cũng suýt bị lừa.



Rốt cuộc đứa trẻ này tự tin đến mức nào chứ?

Tuy trong lòng còn nghi ngờ nhưng ông lại cụp mắt xuống. Khi nhìn bóng lưng Lục Vân, trong lòng ông thầm nghĩ, thằng nhóc này mới hơn 20, có thể làm gì được chứ?

Ông đoán chỉ là trò lừa bịp mà thôi.

Đúng!

Nhất định là như vậy!

Sắc mặt Diệp Hướng Vinh hơi thay đổi, ông quay trở lại phòng khách.

Trong khi Diệp Hướng Vinh đang nói chuyện với Lục Vân, Khương Lam cũng nói chuyện với Diệp Khuynh Thành ở trong phòng. Nói chung là muốn Diệp Khuynh Thành từ bỏ cuộc sống hiện tại và trở về Diệp gia.



Thế nhưng thái độ của Diệp Khuynh Thành cũng rất kiên định, cô nói với Khương Lam: “Nếu như mọi người nhận lại con gái thì con rất vui nhưng nếu muốn con từ bỏ cuộc sống hiện tại thì tuyệt đối không thể.”

“Hiện tại con có 6 người em gái và cả tiểu Lục Vân nữa nên con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Vì thế, con không muốn nghe về đề tài này nữa.”

Cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.

Diệp Hướng Vinh thở dài nói: “Có lẽ là chúng ta quá nóng vội. Mới vừa gặp mặt nhau ngày đầu tiên thôi, trước tiên phải đưa được Khuynh Thành trở về Diệp gia đã.”

Khương Lam gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng con bé có thể hiểu được ý tốt của chúng ta.”

Khi hai người chuẩn bị rời đi, Khương Lam gọi Lục Vân sang một bên và nói: “Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho Khuynh Thành thì hãy khuyên con bé trở về Diệp gia, để con bé được trở về nhà của mình.”

Thế nhưng Lục Vân lại liếc nhìn bà rồi nói: “Không phiền đến bà đâu, tôi sẽ chăm sóc cho chị Khuynh Thành thật tốt.”

“Chăm sóc? Cậu định chăm sóc thế nào? Diệp gia chúng tôi có thể mang lại cho Khuynh Thành một cuộc sống tốt nhất, còn cậu có đủ khả năng không?” Khương Lam chất vấn ngược lại.

Bà cho rằng việc Diệp Khuynh Thành không muốn quay lại Diệp gia rất có thể là thằng nhãi đang đứng trước mặt bà, vì thế bà trút mọi phiền muộn trong lòng mình lên Lục Vân.

Lục Vân vẫn giữ sự bình tĩnh cho đến khi Khương Lam trút giận xong, hắn mới nói: “Diệp gia có thể cho chị Khuynh Thành cái gì thì tôi cũng có thể cho chị ấy cái đó nhưng cái tôi có thể cho thì cho dù có một nghìn Diệp gia cũng không mua được.”

“Đồ kiêu ngạo!”

Khương Lam cười lạnh nói: “Cậu hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay của mình. Để tôi xem cậu làm gì để có thể cho Khuynh Thành một cuộc sống tốt nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK