Như vậy chẳng phải chỉ cần hắn thu thêm nhiều học trò thì hắn có nguồn chân khí vô hạn sao?
Đây chính là một kỳ tích!
Đột nhiên Lục Vân nhớ ra lão đạo sĩ từng nói với hắn rằng Vô Danh Thần Công chính là dành riêng cho hắn. Lúc đầu, Lục Vân còn tưởng rằng cơ thể mình không thích hợp tu luyện Vô Danh Thần Công nhưng cho đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra rằng nó thực sự dành riêng cho mình.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chân khí lại biến mất, đúng là điên rồ!”
Liễu Yên Nhi vô cùng chán nản.
Lục Vân chỉ có thể an ủi cô ấy: “Đây là hiện tượng bình thường thôi. Khi em mới bắt đầu tu luyện, chân khí cũng bị biến mất vài lần do em không đủ khả năng kiểm soát chân khí của mình.”
“Có thật không?”
“Thật ạ!”
Lục Vân gật đầu khẳng định.
Lúc này, Liễu Yên Nhi mới lấy lại tự tin. Cô ấy khoanh chân ngồi lại, tập trung tinh thần và lẩm bẩm trong miệng: “Để xem lần này mày còn chạy được nữa không!”
Lục Vân không làm phiền cô ấy nữa.
Hắn quay người đi tìm chị bảy, Lạc Ly.
“Chị bảy, chị có muốn trở thành tu luyện giả không? Em có thể dạy chị.”
Lục Vân chớp mắt nói.
Hắn cần kiểm chứng xem tình trạng này ảnh hưởng tới tất cả mọi người hay là chỉ ảnh hưởng tới Liễu Yên Nhi.
“Thằng nhóc thối, em có lòng tốt vậy sao?”
Sự cảnh giác của Lạc Ly tăng cao, cô nhìn chằm chằm Lục Vân với vẻ nghi ngờ: “Chị nói cho em biết, chị không dễ bị lừa như chị ba. Em không thể lừa chị được đâu!”
“À…Chị bảy, chẳng lẽ trong lòng chị em không đáng tin thế ư?”
“Hừ, đương nhiên rồi. Kể từ ngày em ném chị xuống hồ. em đã đánh mất lòng tin của chị rồi. Mau tránh xa chị ra một chút!”
Trong khi nói chuyện, Lạc Ly còn vươn tay búng nhẹ lên trán của Lục Vân.
“Quả nhiên là cọp cái.”
Lục Vân lẩm bẩm, hắn không thể đắc tội với chị bảy nên đành chạy trốn khỏi hiện trường. Hắn tìm thấy chị hai Lâm Thanh Đàn, cười nói: “Chị hai, chị có muốn…”
“Không muốn!”
Lục Vân còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Thanh Đàn đã từ chối hắn.
Lục Vân đau khổ nói: “Chị hai, em còn chưa nói xong mà, tại sao chị lại từ chối em? Chị vẫn là chị hai dịu dàng chu đáo của em đấy chứ?”
“Em tự xem đi!”
Lâm Thanh Đàn lười nói những điều vô nghĩa, vì thế cô ấy đưa điện thoại tới trước mặt Lục Vân và yêu cầu hắn tự đọc.
Chỉ thấy Lạc Ly gửi một tin nhắn vào nhóm chung: “Các chị em chú ý, tiểu Lục Vân là một kẻ dối trá. Nếu như em ấy nói rằng muốn hướng dẫn mọi người tu luyện thì đừng tin. Chị ba vừa bị em ấy lừa rồi! Phẫn nội!! Phẫn nộ!!”