Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Yên Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thì là có chút lạ lùng hỏi: “Sao vậy chị hai dịu dàng đáng yêu của em, tiểu Lục Vân lại làm chuyện xấu gì mà khiến chị tức giận thành như vậy luôn rồi?”

Cô ấy nói xong còn lườm Lục Vân đang ngồi bên sofa một cái.

Nghĩ thầm.

Tiểu bại hoại này đúng là hay thật, có thể làm Lâm Thanh Đàn tức đến như vậy, thật lợi hại.

Vương Băng Ngưng cũng nói: “Đúng nha, không phải chị hai vẫn luôn nổi tiếng là tốt tính sao, sao hôm nay lại tức đến như vậy?”

Lâm Thanh Đàn lộ vẻ ủy khuất nói: “Đừng có hỏi chị, chị chính là kẻ đần, có chuyện gì mấy em cứ hỏi Lục Vân đi, hắn thông minh nhất đấy.”



Ặc!

Đến xưng hô cũng sửa lại.

Bình thường đều kêu em ơi em à, hôm nay lại trực tiếp gọi là Lục Vân?

Liễu Yên Nhi vui vẻ trên nỗi đau của người khác, cô đến bên cạnh Lục Vân, cúi người làm hai quả đồi ngạo nghễ kia gần như muốn dính vào cánh tay Lục Vân, cười nói: “Tiểu bại hoại, còn không mau thành thật khai báo, có phải em thầm chiếm tiện nghi của chị ấy mà bị phát hiện, xong giờ mới làm chị hai giận thành như vậy đúng không?”

Lục Vân oán thầm, nếu thật sự chiếm tiện nghi bị phát hiện còn may, chị hai sẽ không tức giận vì chuyện đó, thậm chí đến phản kháng cũng không thèm làm.

Giết người.

Việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc chiếm tiện nghi của chị hai.

Lục Vân đành phải kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện một lần, nhưng mà hắn cũng không nói là hắn giết tên người Nhật kia.

Nhưng Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng nghe qua một lần liền nhận ra.

Tên người Nhật đó đã bị tiểu Lục Vân giết.

Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi loáng qua một tia hàn quang.

Nếu để cô gặp phải chuyện này, căn bản không cần Lục Vân ra tay, chính cô ấy cũng sẽ ra tay, làm thịt tên quỷ Nhật đó.

Hàn quang lóe lên rồi biến mất.

Trên khuôn mặt quyến rũ của Liễu Yên Nhi rất nhanh lại hiện ra một nụ cười xinh đẹp, nói: “Chị hai, nếu như tiểu Lục Vân nói không có chuyện gì chắc chắn là không có chuyện gì rồi, chị đừng giận hắn nữa.”

“Đúng đó đúng đó, chúng ta phải tin tưởng tiểu Lục Vân chứ.” Vương Băng Ngưng cũng nói.

Sự ủng hộ của hai người em này hoàn toàn là ngoài dự tính của Lâm Thanh Đàn, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại một chút, nói: “Các em không nhìn ra, căn bản là em tr… Lục Vân hắn không nói thật sao? Khẳng định hắn vẫn còn giấu diếm gì đó.”

“Ai da chị hai, chị đa nghi quá rồi đó, em và em tư đều cảm thấy không có gì.”

“Đúng đó đúng đó, không có gì đâu.”

Hai người này không bình thường.

Lâm Thanh Đàn càng thêm buồn bực, thấy chị cả trở về, thế là cô lại chủ động thuật lại việc này cho cô ấy nghe một lần nữa.

Chị cả là người vô cùng lý trí, nhất định có thể nghe ra cái lý do trăm ngàn chỗ hở kia của Lục Vân, sau đó chị cả sẽ về cùng một chiến tuyến với mình, ép cho Lục Vân nói ra chân tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK