Lục Vân lại cười cười đáp: “Anh hân hạnh cỡ nào?”
“……”
Âu Dương Minh Hạo tận lực bảo trì phong độ của mình, nhưng vẫn khó nén khóe miệng run rẩy.
Tên nhãi này, cố ý làm cho mình xấu hổ hay gì?
Trong lòng Âu Dương Minh Hạo không vui, lực tay không tự giác được mà tăng thêm vài phần.
Vào lúc anh ta du học ở Đông Doanh, có học qua TaeKwonDo khoảng hai năm, cho nên trên lực tay của anh ta vẫn mạnh hơn người bình thường một chút, tự nhận là có thể lấn áp Lục Vân.
Thế nhưng là xem vẻ mặt của Lục Vân không chút mảy may, dường như căn bản không hề để chút sức lực ấy vào mắt.
Trong nội tâm Âu Dương Minh Hạo càng ngày càng tức, nên lại tăng thêm chút lực, lúc này đây anh ta gần như đã dồn hết sức vào bàn tay, ý đồ để trông thấy vẻ mặt đau đớn của Lục Vân.
Nhưng mặt Lục Vân vẫn như trước, không có biểu hiện gì gọi là đau đớn.
Ánh mắt Âu Dương Minh Hạo khẽ biến, còn không đợi anh ta hết kinh ngạc, thì trên tay bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ hơn đánh úp, suýt nữa bóp nát luôn xương tay của anh ta.
“Hít–- anh, anh buông tay ra cho tôi!”
Âu Dương Minh Hạo hít sâu một hơi, dù đã liều mạng nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Sắc mặt Diệp Hướng Vinh lập tức trầm xuống, giúp đỡ quát: “Tên kia làm gì đó, sao còn không buông tay?”
Khương Lam cũng trợn mắt nhìn.
Bọn họ chỉ thấy Âu Dương Minh Hạo hô đau chứ không thấy Âu Dương Minh Hạo ra tay trước.
Đương nhiên Lục Vân cũng khinh thường giải thích, cười lạnh một tiếng liền buông tay Âu Dương Minh Hạo ra.
Nể mặt chị Khuynh Thành, hắn cũng chẳng muốn so đo với bọn họ, lần này coi như cảnh cáo Âu Dương Minh Hạo một cái, để anh ta biết hắn không dễ trêu như vậy.
Khương Lam vừa đau lòng giúp Âu Dương Minh Hạo xoa bàn tay đỏ bừng, vừa oán hận chìn chằm chằm vào Lục Vân nói: “Minh Hạo chỉ chủ động làm quen với cậu, cậu không cảm kích thì thôi, tại sao phải dùng lực bóp tay của cậu ấy làm gì? Đúng là người man rợ mà!”
Bà cũng không dám nói lời gì quá đáng quá, vì bà sợ con gái sẽ tức giận mà rời đi.
Nếu là bình thường, đoán chừng các loại từ ngữ như ‘không có giáo dục’, ‘thô tục quê mùa’ đã bắt đầu ập đến người Lục Vân rồi.
Đương nhiên may mắn là bà kìm lại được.
Nếu không cho dù bà là mẹ của Diệp Khuynh Thành, thì chọc giận Lục Vân, hắn cũng sẽ cho bà một bài học.
“Không sao đâu bác……Ha ha, không có gì cả….. Con sẽ không so đo với loại người man rợ này.”
Âu Dương Minh Hạo vừa rồi bị mất mặt, giờ chỉ có thể tận lực kéo lại hình tượng bằng thái độ rộng lượng, cho nên dù là trong nội tâm anh ta có hận chết Lục Vân thì giờ phút này cũng phải làm như không sao cả.
Chiêu này đối với vợ chồng Diệp thị rất có tác dụng, bắt đầu khen ngợi anh ta ‘có giáo dục’ các loại.