Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đing đang đing đang!

“Mau nói rõ đi, cánh tay người ta tê hết rồi này!”

Đing đang đing đang!

Rốt cục.

Đám khói đen khổng lồ kia đột nhiên co rút lại, cuối cùng lại là huyễn hóa thành một khuôn mặt trong vô cùng hoảng sợ, có mũi có mắt, cuối cùng nghe nó phát ra một âm thanh thống khổ: “Giới Hành sơn, tộc U Hồn……”

Giới Hành sơn?

Tộc U Hồn?

Lục Vân sửng sốt một chút, hỏi: “Giới Hành sơn là chỗ nào?”

“Nói mau nói mau! Nha đầu, không tốt——”

Sở Dao dùng sức rung lục lạc, trong lúc đó lại kinh hô một tiếng, sau đó chỉ thấy đám khói đen kia xẹt một tiếng biến mất không thấy đâu, mà đạo hào quang màu vàng đen cũng nhanh chóng lui về bên trong sưu hồn linh.

“Làm sao vậy?” Lục Vân nghi hoặc hỏi.

Sở Dao có chút ngượng ngùng nói: “He he, dùn sức nhiều quá, sưu hồn linh hấp thụ đám khói đó thành năng lượng luôn rồi.”

“……”

Biết ngay cái tiểu mơ màng như chị không đáng tin mà.

Sở Dao lè chiếc lưỡi đỏ xinh ra, nói: “Yên tâm đi sư huynh, chị đây đi hỏi sư phụ một chút là được, chắc chắn bà ấy sẽ biết Giới Hành sơn là đâu.”

“Giờ chị có thể tìm ra đôi át đó sao?”

“Đôi át?”

“Ah, chính là sư phụ Thiên Diệu Tử của chị đó.”

Lục Vân vội vàng chuyển chủ đề, hắn thật không có ấn tượng gì quá sâu sắc về Thiên Diệu Tử ngoại trừ bộ ngực phẳng còn hơn tấm ván ốp quan tài kia.

Sở Dao nói ra: “Có thể, sư phụ chị có mấy chỗ cố định để ẩn thân, chị chỉ cần đi dạo dạo hết mấy chỗ đó là có thể tìm được bà ấy, nhưng mà sư phụ của chị nói, mấy chỗ để ẩn thân kia không thể nói cho người thứ 3 biết, cho nên sư huynh, chị đây không thể nói cho em biết đâu!”

Bên thái dương Lục Vân lập tức hiện ra mấy vạch đen.

Cái gì vậy chứ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Đúng là bó tay với đôi át này rồi, thế mà bà ấy có tới mấy chỗ để ẩn thân, cmn bà không lẽ bà là chuột chũi sao?

Đường đường là Thiên Đạo tông lại có cái đức hạnh này?

Thật sự là đáng buồn.

Lục Vân nhỏ nhẹ nói: “Không có việc gì, em không hỏi đâu, chờ chị tìm được sư phụ nhớ hãy dùng miếng phù bình an trên người báo tin cho em đó, chị đã nắm được cách sử dụng chưa?”

“Ừ, biết rồi.”

Sở Dao móc từ trong bộ ngực nhỏ ra sợi dây chuyền Lục Vân đưa cho mình, nhỏ giọng hô với ý niệm pháp trận: “Tiểu Lục Vân ơi, Tiểu Lục Vân ơi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK