Vương Băng Ngưng hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người chạy mất.
“…”
Lục Vân thì quát to một tiếng: “Giả thần giả quỷ, không mau xuất hiện đi!”
Đồng thời, một lá bùa nhanh chóng ngưng tụ trước mặt hắn.
Đối phó với sát vật tà ác, đạo pháp của người tu đạo có hiệu quả hơn bất cứ phương pháp nào khác.
Lục Vân cũng là người có kinh nghiệm.
Vụt!
Một luồng sương đen kì dị đột nhiên bay ra khỏi thi thể kia.
“U Hồn tộc!” Con ngươi Lục Vân rụt lại, đương nhiên hắn nhận ra thứ này.
Đây là lần thứ ba hắn gặp U Hồn tộc rồi.
Trong làn sương đen, một gương mặt được hình thành, hình như còn hơi ngạc nhiên nói: “Ấy? Ngươi còn biết cả sự tồn tại của U Hồn tộc ta, quả nhiên không đơn giản.”
“Ta không cần biết ngươi là chủng tộc gì, chỉ muốn biết vì sao ngươi tới giết ta?”
Tuy rằng Lục Vân đã giao chiến với U Hồn tộc hai lần, một lần là trên người Cố Kiến Minh ba của Cố An Kỳ, một lần là trên người Tà Linh giáo chủ, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân khiến U Hồn tộc này tìm tới mình.
Hẳn là hắn còn làm chuyện gì đó phạm vào lợi ích của U Hồn tộc nên mới bị đuổi giết.
Chỉ là Lục Vân không nghĩ ra, hắn và lợi ích của U Hồn tộc có vướng mắc với nhau lúc nào, cho nên hắn cần hỏi cho rõ.
“Thành thật khai báo đi!”
Vẻ mặt Lục Vân lạnh lùng, lá bùa màu xanh trước mặt đã ngưng tụ xong, có thể đối phó với con U Hồn tộc này bất cứ lúc nào.
Nhưng mà làn sương đen lại phì cười một tiếng: “Chút đạo pháp ấy mà muốn giữ ta lại à? Thiên Sáp Vương, ngươi đúng là ngây thơ, tộc nhân của chúng ta sẽ nhanh chóng tới tìm ngươi, cùng với… cô gái này!”
Trên ngũ quan trừu tượng của con U Hồn tộc này đột nhiên xuất hiện một nụ cười xót xa, đầu tiên là liếc nhìn Lục Vân một cái, sau đó là nhìn về phía Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt nó dừng lại tại Liễu Yên Nhi lâu hơn là Lục Vân. Rõ ràng là nó có hứng thú với Liễu Yên Nhi hơn, nhưng hình như lại có chú vui mừng ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Liễu Yên Nhi rất khó coi, cả người thấy khó chịu.
Lục Vân cũng nhíu mày, thấy con U Hồn tộc này muốn chạy trốn, lá bùa màu xanh trước mặt hắn lập tức bắn ra.
Bốp!
Trong làn sương đen dấy lên tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Làn sương đen nháy mắt đã chui xuống đất, biến mất.
Quả nhiên lại để nó chạy thoát.
Lục Vân kêu lên đáng tiếc.
Con U Hồn tộc này mạnh hơn hai con trước kia hắn gặp.