Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy câu nói này, và cũng là nguyên nhân Lục Vân một thân một mình đi tới Hùng gia.

Hắn muốn xem rốt cuộc sau lưng Hùng gia có thế lực lớn đến mức nào mới làm Hùng Nhật Huy không kiêng nể gì như vậy, cả quy tắc thế tục cũng hết cách với anh ta.

“Cho ông một cơ hội, lập tức nói ra thế lực sau lưng ông.” Lục Vân lớn tiếng nói.

Hùng Phó lại trầm mặc một lát, thấy Lục Vân lại nâng chân lên thì ánh mắt trầm xuống: “Thằng ranh, tao ăn nói nhỏ nhẹ mà mày không nghe, nếu muốn khăng khăng tìm đường chết thì tao tác thành cho mày!”

Ông ta lộ ra ánh mắt hung ác, gọi một cú điện thoại đi.



Lục Vân lại rất giữ chữ tín, nói cho cơ hội thì cho cơ hội, quả nhiên không phế bỏ chân còn lại của Hùng Nhật Huy, mà nhấc một cái ghế ra, đặt bên cạnh đầu Hùng Nhật Huy rồi ngồi chờ. Đây là một loại sỉ nhục cùng cực.

Hùng Nhật Huy đau khổ kêu gào: “Chó đẻ, chờ chú Thuần lại đây thì mày chết chắc rồi…”

“Ồn ào!” Lục Vân đạp một chân lên cổ anh ta: “Lại sủa bậy một câu thì tao dẫm gãy cổ mày.”

Hùng Nhật Huy lập tức không dám kêu gào, nhưng trong mắt lại dâng lên lửa giận đáng sợ, nghĩ thầm chờ chú Thuần tới thì nhất định phải để thằng chó này chịu sỉ nhục gấp trăm lần.

Tiếp theo là quá trình chờ đợi dài đăng đẳng.

Rốt cuộc, một người đàn ông trung niên có gương mặt uy nghiêm bước nhanh tới Hùng gia, ngay cả Mã Tam Gia thấy người đàn ông này cũng phải giật mình.

Thì ra người sau lưng Hùng gia lại là ông ta!

Mà không ít chi thứ Hùng gia lại lộ vẻ nghi hoặc, người đàn ông này là ai?

Đa số bọn họ hoàn toàn không quen biết ông ta, hình như người này chưa từng xuất hiện ở Hùng gia. Chủ yếu là vì bọn họ không phải là thành viên trung tâm của Hùng gia, không tiếp xúc được với phương diện này.

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình ông ta là có thể trấn áp thanh niên kiêu ngạo này?

Mọi người không khỏi sinh lòng hoài nghi.

Lục Vân cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên kia, hắn cảm nhận ra khí tức của tu võ giả từ trên người đối phương, nhưng còn chưa đạt tới mức độ làm hắn sợ hãi.

Thực lực cá nhân không tính là mạnh… Vậy chỉ có thể chứng minh thân phận của ông ta không đơn giản.

Hùng Phó bước nhanh tới, nói mấy câu với người đàn ông trung niên, sau đó duỗi tay chỉ về hướng Lục Vân, tiếp theo liền thấy ông ta gật gật đầu, uy nghiêm nhìn Lục Vân rồi đi tới.

Hùng Nhật Huy gấp không chờ nổi mà rống to: “Chú Thuần! Mau cứu cháu!! Đánh chết thằng chó này!!!”

Phanh!

Lục Vân đá một chân vào đầu Hùng Nhật Huy.

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia lạnh lẽo, uy nghiêm mà quát một tiếng: “Còn không mau thả người!”

Trong giọng nói tràn ngập cảm giác không được phép kháng cự.

Lục Vân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào ông ta, không hề bị khí thế uy nghiêm đó dọa sợ, tương phản, vẻ mặt hắn mang theo chút thâm ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK