Lục Vân cũng ngây dại.
Tình huống gì?
Hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của chị cả, lập tức chạy tới, sau đó, liền nhìn thấy chị cả té ngã trên mặt đất.
?
Lục Vân ngẩn ngơ một lát, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bước lên ôm lấy Diệp Khuynh Thành.
“Tiểu Lục Vân, cậu……”
Diệp Khuynh Thành mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.
Hai người mặc dù thân mật như chị em, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, Tiểu Lục Vân sẽ không phải là muốn…
Diệp Khuynh Thành cực kỳ khẩn trương.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng hỏi: “Trong nhà có thuốc khử trùng không?”
“…… Có, trong tủ dưới TV.”
Sau khi Lục Vân ôm chị cả lên giường, lập tức xoay người ra khỏi phòng, tìm thuốc và tăm bông.
Thừa dịp này, Diệp Khuynh Thành vội vàng đem váy ngủ mặc vào.
“Đầu gối của chị bị thương, em giúp chị bôi thuốc.”
Lục Vân dùng tăm bông chấm, nghiêm túc lau vết trầy da trên đầu gối chị cả.
“Để…… chị tự mình làm đi!”
Thanh âm Diệp Khuynh Thành khẽ run rẩy nói.
Mặc dù cô đã mặc váy ngủ, nhưng váy vẫn tương đối mỏng, lấy tư thế như vậy đối mặt với Lục Vân, thật sự có chút xấu hổ.
“Đừng lộn xộn!”
Nhưng mà lúc này, Lục Vân lại quát khẽ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Khuynh Thành hơi ngẩn ra.
Sau đó, vô cùng ngượng ngùng đem đầu vùi vào trong chăn.
Xấu hổ muốn chết!
Nhưng mà.
Em trai này, hình như có chút bá đạo!
……
Đêm nay, Lục Vân ngủ rất say.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, chị cả đã đến công ty, trong phòng khách có bữa sáng chị ấy làm xong, còn để lại một tờ giấy.
“Tiểu hư hỏng, phải ngoan ngoãn ăn sáng nha!”
Phía sau vẽ một khuôn mặtvcười.
Trong lòng Lục Vân tràn đầy hạnh phúc.
Đừng thấy chị cả ở bên ngoài lạnh lùng, về đến nhà, tuyệt đối là một người chị ấm áp.