Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như cậu không thích tiểu Lục Vân thì tại sao cậu lại quan tâm lời nói của hắn tổn thương người khác? Câu đâu phải là loại con gái đạo đức giả như vậy.”

“Tớ…Tớ khóc là vì nhớ đến bệnh tình của ông nội, chứ không phải vì tên vô sỉ này!”

Long Diệc Tuyết nói xong lời này, trong lòng Lục Vân đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Long Diệc Tuyết tiếp tục nói: “Thấm, hôm nay tớ tới thành Giang Nam thực ra là vì một mục đích rất quan trọng. Tớ muốn hỏi cậu về cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đạo trưởng nói đến là gì? Cậu có thể nói cho tớ biết không?”

Tiêu Thấm đã từng nghe Long Diệc Tuyết nói đến cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập nhiều lần nhưng cô thực sự không biết về chuyện này, không biết Thiên Huyền Tử là ai và cũng không cố ý úp mở trước mặt Long Diệc Tuyết.



Nhưng hiện tại thì khác.

Trong lòng Tiêu Thấm đã có câu trả lời.

Câu trả lời chính là tiểu Lục Vân.

Kể từ khi nghe Lục Vân nói rằng hắn là đệ tử của Thiên Huyền Tử, Tiêu Thấm đã hiểu ra rằng cơ duyên mà Long Diệc Tuyết nói đến chính là tiểu Lục Vân.

Ngoài điều đó ra, cô không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác tốt hơn.

Long Diệc Tuyết cầu xin: “Thấm, tới thừa nhận rằng ngay từ đầu tiếp cận cậu là vì lợi ích của Long gia nhưng sau khi tiếp xúc với cậu một khoảng thời gian, tớ đã coi cậu như một người bạn thực sự.”

“Lần này ông nội bị bệnh nặng, không cầm cự được bao lâu nữa. Với tư cách là bạn, tớ cầu xin cậu hãy cho tớ đáp án được không? Tớ có thể quỳ xuống xin cậu.”

Long Diệc Tuyết rơm rớm nước mắt định quỳ xuống, Tiêu Thấm vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Diệc Tuyết, không phải là tớ không nói với cậu mà là do bản thân tớ không biết đáp án. Bây giờ tớ đã biết rồi, nhất định tớ sẽ không giấu cậu chuyện gì nữa.”

Nghe được nửa câu đầu tiên, sắc mặt của Long Diệc Tuyết trầm xuống vì tưởng Tiêu Thấm lại úp úp mở mở nhưng nghe được nửa câu sau, đôi mắt đẹp sáng lên.

“Thật sao? Thấm, cậu nguyện ý nói cho tớ thật ư?”

“Đương nhiên.”

Tiêu Thấm mỉm cười gật đầu, sau đó ra vẻ cao thâm nói: “Cơ duyên mà Long gia nói đến xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Gần ngay trước mắt?”

Long Diệc Tuyết hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt đảo qua một vòng, vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu.

Chỗ của bọn họ cách trung tâm quay phim của đoàn làm phim một khoảng. Đoàn làm phim không dám tùy tiện quấy nhiễu bọn họ cho nên không có ai dám nhúc nhích.

Cho nên gần ngay trước mắt là sao?

Long Diệc Tuyết bối rối, cô ấy suy nghĩ một hồi. Sau đó, đột nhiên dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thấm và nói: “Thấm, ý cậu là cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập tới chính là cậu?”

“Lẽ nào cậu đã nghĩ ra cách chữa bệnh cho ông nội của tớ?” . Chap‎ mới‎ l𝗎ôn‎ có‎ tại‎ ﹎‎ 𝖳R‎ 𝗎M𝖳R𝗨YE𝑵﹒vn‎ ﹎

“Không phải tớ.”

Tiêu Thấm lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK