Lạc Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Lục Vân nói có lý.”
Cùng lúc với cuộc trò chuyện này, trên một con tàu khác dành riêng cho Vũ Minh Long Quốc, những ngón tay ngọc ngà của Doãn Thu Thủy đã siết chặt đến mức trắng bệch, thân hình quyến rũ của bà ấy cũng khẽ run lên.
“Cha, cháu trai của cha, Vân Thiên Thần Quân, vị thần thủ hộ của Long quốc, có thể sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Có lẽ là bây giờ cha cũng hả giận rồi nhỉ?” Doãn Thu Thủy nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
Cơ thể già nua của Doãn Phái không ngừng run rẩy.
Trong lòng vô cùng dằn vặt.
Ông ta có hận Lục Vân không?
Trước kia hận!
Ông ta hận đến mức ước gì có thể giết chết tên nghiệt chủng đó!
Đó là vì Doãn Phái không thể nào buông bỏ cái chết của con gái Doãn Thu Như của mình, còn một phần nữa là do ông ta không tài nào tìm được người đàn ông chết tiệt đó, cuối cùng chỉ có thể chuyển mối hận lên người Lục Vân.
Tuy nhiên, lúc ở mộ viên nhà họ Doãn, Doãn Thu Thủy đã nói những lời đầy lay động khiến Doãn Phái bắt đầu nghi ngờ về những gì ông ra đã làm trong những năm qua.
Người trong cuộc u mê.
Một khi con người đã bị cảm xúc chi phối, não bộ của họ sẽ dần mất đi sự sáng suốt, thậm chí là làm nhiều việc đi ngược lại với lẽ thường, nhưng bản thân họ không thể tự mình cảm nhận được, cứ cố chấp làm tiếp những gì mình cho là đúng.
Doãn Phái chính là người như thế
Mãi cho đến khi nghe được những lời từ tận đáy lòng của Doãn Thu Thủy, ông ta mới bước một bước khỏi sự thù hận đó.
Cho đến sau đó, nhìn thấy Thiên Sáp Lệnh, Doãn Phái mới gần như tỉnh táo lại, sự hận thù đối với Lục Vân cũng không còn nhiều nữa, mà thay vào đó là cảm giác áy náy.
Dù thế nào thì đứa trẻ số khổ đó cũng là cháu trai của ông!
Giống như lời Lục Vân đã nói, hắn khác với người đàn ông đó, Lục Vân không nên chịu trách nhiệm về những sai lầm mà người đàn ông đó đã mắc phải.
Vì vậy Doãn Phái đã sớm nhận ra sai lầm của mình.
Sở dĩ ông ta đến đây xem trận chiến lần này tuyệt đối không phải vì Vân Thiên Thần Quân mà là vì cháu trai của ông ta, Lục Vân.
Đáng tiếc.
Doãn Phái hối hận quá muộn, khi ông ta muốn xóa sạch mọi hiềm khích trước đó với Lục Vân cũng là khi tin dữ của hắn lại truyền đến.
Đã quá muộn rồi.
“Xin lỗi……”
Mười ngón tay của Doãn Phái luồn sâu vào mái tóc đã bạc trắng của mình, vô cùng đau khổ lắc mạnh đầu, ông ta không biết câu “Xin lỗi” này là dành cho Doãn Thu Thủy, Lục Vân hay người con gái quá cố của mình Doãn Thu Như.