Phải biết từ trước đến nay Đan Dương Tông chỉ có La trưởng lão lĩnh ngộ sâu nhất đối với tâm pháp Thanh Đế, nhưng cũng chỉ tới tầng thứ bảy mà thôi.
Mộc Bình mới đến tầng thứ năm.
Đây là vấn đề tư chất, đồng thời cũng là vấn đề cơ duyên, tư chất của họ và cơ duyên chỉ có nhiêu đó, cho nên mặc kệ lĩnh ngộ bao nhiêu lần cũng chỉ đến trình độ này.
Nhưng Lâm Thanh Đàn thì khác.
Cơ duyên của Lâm Thanh Đàn và Thanh Đế cực sâu, lĩnh ngộ một lần liền đến tận tầng thứ chín mà còn không có dấu hiệu ngừng lại, chứng tỏ rất có khả năng cô sẽ hoàn toàn lĩnh ngộ xong mười tầng tâm pháp.
Giống như cầm thùng gỗ đi đến giếng lấy nước, thể tích tương tự mà Mộc Bình chỉ lấy được một nửa, nước giếng không chảy ra nữa, một nửa chính là thu hoạch cuối cùng của bà ta.
Mà Lâm Thanh Đàn vốn có thể đổ đầy thùng gỗ, kết quả khi nước giếng còn đang chảy thì đột nhiên bị quấy nhiễu, cuối cùng chính là nước giếng vẩn đục.
Không sai, nước giếng vẩn đục mà không phải bị cắt đứt.
Đây là kết quả khác biệt một trời một vực.
Nếu như chỉ là bị cắt đứt thì Lâm Thanh Đàn đã lĩnh ngộ được tầng thứ chín, lần sau chỉ cần cô bắt đầu lĩnh ngộ từ tầng thứ chín là được.
Dù cô không lĩnh ngộ được tầng thứ mười thì có chín tầng tâm pháp này cũng đã đủ.
Nhưng kết quả lại là vẩn đục, điều này có nghĩa là chín tầng tâm pháp Lâm Thanh Đàn lĩnh ngộ được trước đó do bị âm thanh quấy nhiễu nên trở nên hỗn loạn không chịu nổi, hết thảy cần bắt đầu lại từ đầu.
Hơn nữa độ khó bắt đầu lại từ đầu cũng gia tăng rất nhiều.
Một bên là viết chữ trên tờ giấy trắng, một là trang giấy tràn ngập những chữ viết hỗn loạn, sắp xếp những chữ viết đó thành câu, rõ ràng là độ khó của cái sau lớn hơn nhiều.
Huống chi Lâm Thanh Đàn còn liên tục bị cắt ngang hai lần nên càng hỗn loạn không chịu nổi.
Mộc Bình báo tình hình này cho Lục Vân làm hắn cảm thấy càng khó chịu.
Lúc đầu là do hắn cắt ngang, Lục Vân rất hổ thẹn, không nghĩ tới lại tạo thành nhiều khốn khổ cho chị Thanh Đàn như vậy.
Lâm Thanh Đàn thì nhìn rất thoáng, dịu dàng an ủi: “Không có gì đâu em trai, chuyện này không liên quan tới em, là chị quá tham lam muốn một lần lĩnh ngộ toàn bộ tâm pháp.”
“Nếu như mỗi lần chị chỉ lĩnh ngộ một tầng rồi chủ động dừng lại cho chắc, chờ triệt để ổn định lại rồi mới lĩnh ngộ tầng tiếp theo thì không cần lo bị cắt ngang rồi.”
Chủ yếu là Lâm Thanh Đàn không đủ kinh nghiệm.
Nếu mỗi lần lĩnh ngộ xong một tầng thì dành thêm chút thời giờ để ổn định lại, sau đó lại lĩnh ngộ tầng tiếp theo thì dù bị cắt ngang thì lần sau cũng chỉ cần bắt đầu lĩnh ngộ từ tầng đó là được.
Mộc Bình cũng nói: “Tôi cảm thấy lấy tư chất của cô Lâm thì chỉ cần tốn thêm chút thời gian là có thể thành công lần nữa.”
Nghe hai người an ủi, rất nhanh Lục Vân đã thoải mái lại.
Hắn biết chuyện đã xảy ra thì áy náy đến mức nào cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của Lâm Thanh Đàn.