Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ… Hô hấp của Vương Băng Ngưng càng ngày càng dồn dập.

Mà giờ phút này Lục Vân đã đeo mặt nạ đầu rồng lên, xoay người đi đến mép giường, nói: “Bởi vì đó là chức trách của em!”

Nói xong, hắn dịu dàng giơ tay ra sờ sờ đầu Vương Băng Ngưng: “Hơn nữa, đám chết tiệt kia dám phái người đả thương người chị em yêu nhất, không băm chúng ra thì Vân Thiên Thần Quân này còn mặt mũi nào nói mình là em của chị.”

Vân Thiên Thần Quân…

Trái tim Vương Băng Ngưng run lên, đôi mắt lại trở nên ươn ướt.

Thì ra em trai Lục Vân của mình là vị anh hùng vô song kia, Vân Thiên Thần Quân!



Thì ra giấc mơ ngày đó trong nhà của mình không phải không có đạo lý.

Thì ra đây là cảm giác mộng ảo và hiện thực kết hợp.

Cảm giác này, gọi là yêu… là hạnh phúc!

Nam Ngư Quốc.

Tại một cơ sở thí nghiệm.

Được bao quanh bởi lưới điện, một nhóm lính đánh thuê có trang bị vũ trang đang tuần tra xung quanh.

Chỉ thấy một người Mỹ da trắng với vẻ mặt trang nghiêm, giao tiếp với đội trưởng bằng ngôn ngữ của Nam Ngư quốc: “Tại sao những thủ hạ của ông vẫn chưa quay lại? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Đội trưởng trả lời: “Đừng lo lắng, tiến sĩ Edson, lính đánh thuê dưới trướng của ta đều là binh vương cấp biệt, giết một ít ký giả của Long quốc hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Đừng xem thường, thí nghiệm đang tới điểm mấu chốt, nếu xuất hiện điểm vấn đề nào, tôi sẽ cho cậu nếm mùi khốn khổ.”

“Hoàn toàn không cần lo lắng…”

Bùm!

Đội trưởng còn chưa nói hết lời, đột nhiên nhìn thấy một vết chém sắc bén đáng sợ từ xa chém tới, xé rách một mảng lớn lưới điện bên cạnh.

Ngay sau đó.

Một tên lính đánh thuê sắc mặt tái nhợt chạy tới, nói: “Đội trưởng, không xong rồi, có người đột nhập vào căn cứ thí nghiệm của chúng ta.”

“Là kẻ nào?” . Truyện Điền Văn

Nhất thời sắc mặt đội trưởng trầm xuống, mới nói xong không cần lo lắng, kết quả đã có người tiến vào, này không phải tự vả vào mặt của gã ta sao?

Lính đánh thuê nói: “Là… chính là Thiên Sáp Vương của Long quốc!”

“Cái gì?”

Rồi đột nhiên đội trưởng trừng to hai mắt, nỗi sợ hãi khuếch tán ra: “Sao lại là Thiên Sáp Vương? Thiên Sáp Vương sao lại đột nhiên tới đến chỗ này?”

Gã ta vội vàng chạy ra ngoài xem một chút.

Lúc này, bầu trời đã nổ vang tiếng súng, giữa làn mưa bom bão đạn, hai bóng người đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh.

Một trong số đó là Thiên Cô.

Người còn lại.

Đeo mặt nạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK