Doãn Thu Thủy dùng tay trái tát vào mặt Lục Vân.
Cơ thể mảnh dẻ của bà ấy run lên vì tức giận.
Bà ấy cuối cùng không kìm được mà hét lên: “Lục Vân, đến cuối cùng cậu muốn làm cái quái gì vậy??”
Doãn Thu Thủy làm sao có thể không nhìn ra Lục Vân đang kiếm cớ, dù như thế nào cũng muốn làm lớn chuyện này, dù bà ấy có đưa ra bao nhiêu lời khuyên, hắn cũng không nghe.
Tất nhiên là hắn đã làm bà ấy tức giận.
Cái tát này giáng thẳng vào mặt Lục Vân.
Lục Vân có thể tránh được, nhưng không cần thiết, khi nhìn thấy Doãn Thu Thủy tức giận mắng hắn, Lục Vân cũng trở nên nghiêm túc hơn, ở khoảng cách gần mà nhìn thẳng vào mắt Doãn Thu Thủy.
“Bà hãy nói cho tôi biết về vụ hỏa hoạn năm đó và cả thân phận thật của tôi.”
Nếu Lục Vân có thể lấy được một số thông tin từ chỗ Doãn Thu Thủy mà không cần để lộ thân phận thì điều đó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra sự thật.
Bị Lục Vân hỏi như thế, biểu cảm tức giận trên mặt Doãn Thu Thủy lập tức biến mất, thay vào đó, trong mắt bà ấy hiện lên một tia hoảng sợ.
Bà ấy vội vàng tránh ánh mắt của Lục Vân.
“Đã nói thẳng như vậy rồi mà bà còn không muốn nói cho tôi biết sao?” Lục Vân hỏi.
Từ nãy đến giờ vì chuyện cuộc đấu đó mà bà ấy vẫn luôn cực kỳ nóng nảy, cho đến khi Lục Vân hỏi ra câu hỏi đó, ngọn lửa nóng nảy của bà mới vụt tắt.
Ánh mắt Doãn Thu Thủy tối sầm lại, buồn bã nói: “Tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu cũng không nên biết.”
Quả nhiên, bà ấy vẫn không chịu nói.
Lục Vân cười khổ một tiếng.
Từ sự sốt sắng của Doãn Thu Thủy có thể thấy bà ấy thực sự quan tâm đến hắn, hay nói là bà ấy quan tâm rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn từ chối nói ra những gì mình biết.
Điều này xác thực đã vượt ngoài sự mong đợi của Lục Vân.
Giọng điệu của Lục Vân dịu đi một chút, nói: “Nếu bà vẫn không chịu nói chuyện này, thì nếu đổi thành một vấn đề khác, bà có thể nói cho tôi biết không?”
“Là gì?” Doãn Thu Thủy yếu ớt trả lời.
“Giữa chúng ta có quan hệ gì?”
“…”
Doãn Thu Thủy vẫn không trả lời.
Lục Vân chậm rãi thở ra một hơi, cười nói: “Tôi hiểu rồi, Doãn chủ nhiệm, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, bà không cần thuyết phục tôi nữa, tôi nhất định sẽ xuất hiện trong trận chiến đó.”
Đã đến nước này, mà Doãn Thu Thủy vẫn không chịu nói cho hắn biết về mối quan hệ giữa hai người, điều đó có nghĩa là những chuyện này có liên quan đến chuyện gì đó Doãn Thu Thủy không thể nói ra.
Đương nhiên Lục Vân sẽ không ép người khác việc họ không muốn.
Mở cánh cửa văn phòng ra, Lục Vân bước ra ngoài, khi cửa đóng lại, hắn nói: “Cảm ơn viện trưởng Doãn đã quan tâm.”
Toàn thân Doãn Thu Thủy run lên, sau đó yếu ớt ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt lộ ra một tia thống khổ.
Suy cho cùng, Học viện võ đạo kinh thành là cung điện dành giành cho tu võ giả, lập rất nhiều võ quán, giống như lớp học ở các trường học bình thường.