Tà Linh giáo chủ đã nghĩ như vậy.
Lúc cùng cảnh giới, luồng chân khí quỷ dị kia của Lục Vân có thể thôn phệ sạch ma công ông ta, chỉ là hiện tại ma công của Tà linh giáo chủ đã cường đại hơn vừa rồi mấy chục lần, nếu Lục Vân muốn thôn phệ nó như vậy chẳng khác nào tìm chết.
“Ha ha, theo tôi thấy kẻ ngây thơ là tên nhãi nhà cậu thì có!”
Tà Linh giáo chủ cười không ngừng, thấy Lục Vân chủ động xuất kích thì mừng rỡ không thôi.
Một quyền vừa tung ra.
Màu đỏ sậm kéo hàng dài theo cánh tay của Lục Vân, xuyên vào bộ ngực của hắn.
“Đi chết đi!”
Tà Linh giáo chủ hét lớn một tiếng, tung ra một kích toàn lực.
Thế nhưng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tình cảnh thân thể Lục Vân nổ tung như Tà Linh giáo chủ dự đoán không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân vẫn bình tĩnh như cũ, đứng trước mặt của ông ta mà khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Làm sao có thể? Làm sao cậu còn không chết?”
Tà Linh giáo chủ cố gắng hết sức trừng to đến mức mắt muốn nứt toạc ra, sức mạnh của ông ta bây giờ, có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể không làm gì được tên nhãi luyện khí cửu giai này?
Không đánh Lục Vân bị thương được còn chưa tính.
Tình trạng quỷ dị lúc trước lại xuất hiện một lần nữa.
Lục Vân thôn phệ ma công của ông ta như đang cắn nuốt món đại bổ.
“A…——”
Tâm trạng Tà Linh giáo chủ triệt để sụp đổ, mở ra miệng rộng rống to một tiếng, ngay sau đó là một ngụm máu tươi phụt ra.
Lục Vân vừa cười vừa nói: “Cảm tạ lão Thiết đã giao ra tu vị cả đời.”
Tiếng nói hạ xuống.
Khí thế trên người Lục Vân đột nhiên biến đổi, thình lình đã không còn là luyện khí cửu giai.
Hốc mắt Tà Linh giáo chủ muốn nứt cả ra, miệng đầy máu tươi giận dữ hét: “Hèn hạ! Hèn hạ! Cậu là một tên nhãi hèn hạ vô sỉ, thế mà lại áp chế tu vị! Bổn giáo chủ không cam lòng…!”
“Nếu tôi không áp chế tu vị thì ông đã sớm xuống Địa ngục gặp Diêm Vương rồi, ông nên may mắn mới đúng, tôi cho ông sống lâu thêm vài phút mà.”
Ánh mắt Lục Vân dời xuống, đột nhiên dùng một cước đạp về phía hạ thân của Tà Linh giáo chủ.