Mà đồng thời, Thiên Sáp Vương cũng đã biến mất cùng hòn đảo đó.
Thế nhưng lúc này không có người nào tin Thiên Sáp Vương sẽ chết đi dễ dàng như vậy. Người thần kỳ như hắn không thể nào lường trước được bằng những suy nghĩ thông thường, cho dù là dùng cách nín thở dưới nước đi chăng nữa, nói không chừng hắn còn có thể kéo dài được một lúc lâu.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
Lục Vân không chết, nhưng mà hắn đang vô cùng sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Ngay khi nước biển ngập tới đầu, Lục Vân đã nhanh chóng nín thở nhưng ngay sau đó hắn phát hiện nước biển bao quanh mình đang rút đi nhanh chóng, tạo thành một thế giới dưới nước khép kín.
Hắn biết đây là tác dụng của trận pháp.
Trước mặt Lục Vân là một bệ đá hình trụ nhô lên một cách kỳ lạ, trên bệ đá có thứ gì đó lơ lửng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới nước.
Lục Vân mở Pháp Huyền Chân Nhãn ra cố gắng nhìn rõ xem nhưng suýt nữa hắn đã bị thứ ánh sáng sắc bén đó chiếu mù cả mắt.
Bảo vật!
Nó chắc hẳn là bảo vật!
Là một bảo vật ngay cả Pháp Huyền Chân Nhãn cũng không nhìn thấu được!
Tim của Lục Vân lập tức tăng tốc đập nhanh hơn rồi hắn chậm rãi di chuyển về phía bệ đá, không phải hắn không muốn đi nhanh mà là vì bệ đá đang phóng ra một lực đẩy mạnh kinh khủng.
Lục Vân vận chuyển chân khí toàn thân, cố gắng phá vỡ lực đẩy này.
Thế nhưng.
Bước đi của hắn vẫn chậm rãi như cũ.
Hai mươi mét!
Mười mét!
Năm mét!
Càng rút ngắn khoảng cách, tất cả sức mạnh trên người Lục Vân càng thất thoát đi rất nhiều.
Mồ hôi đổ ra như mưa!
Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất mà Lục Vân gặp phải kể từ khi trở thành người tu luyện.
Nhưng mà càng như thế, tâm trạng của hắn càng hưng phấn, bởi vì điều đó có nghĩa là bảo vật phía trước chắc chắn là thứ kinh hãi thế tục.
“Ngự Linh Thần kiếm, phá nó cho ta!!”
Lục Vân gầm lên một tiếng, thần kiếm lập tức chém một nhát phá vỡ lực đẩy mạnh mẽ trước mặt.
Nhờ vậy, Lục Vân đã thành công tiến đến vị trí cách bệ đá chừng một mét.
Một mét!
Hai bên chỉ cách nhau chừng một mét!
Bảo vật này sẽ về tay hắn!
Nhưng mà, nhát kiếm này cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của Lục Vân, hắn cứng đờ thở dốc tại chỗ.
Mặc dù khoảng cách chỉ còn một mét Lục Vân vẫn không thể nhìn rõ đó là gì.
Thậm chí hắn còn không dám nhìn vật đó quá lâu vì ánh sáng của nó thật sự quá chói mắt.