Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chắc hẳn là trận chiến vô ích nhất và ngắn nhất mà Đoạn Bằng từng trải qua kể từ khi trở thành võ giả. Đối thủ mới chỉ dùng một lòng bàn tay và một ngón tay khiến cho anh ta phải quỳ xuống đầy yếu ớt.

Thế nhưng với thực lực của Lục Vân, làm sao hắn có thể là một kẻ vô danh được?

Thiên phú võ thuật của hắn còn đáng sợ hơn cả Lạc Tiên Tử!

Đoạn Bằng thật sự không hiểu nổi.

Lục Vân tựa hộ nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, chậm rãi nói: “Trong giới võ tu, có người thích cao siêu, có người thích khiêm tốn. Còn tôi thuộc vế sau.”

Đoạn Bằng trầm mặc.



Ý của Lục Vân là hắn không thích phô trương, cũng chưa từng bộc lộ thực lực và thiên phú của mình trong giới võ tu nên đương nhiên sẽ không để lộ tên tuổi trong giới.

Nghĩ vậy cũng hợp lý.

Đoạn Bằng cũng biết có một số cao thủ võ thuật sinh ra từ những vùng hẻo lánh của ngôi làng miền núi, âm thầm tập luyện hơn chục năm dưới sự hướng dẫn của các huấn luyện viên.

Sau khi những người này rời núi, bình thường đều quen giữ thái độ khiêm tốn nhưng một khi đã ra tay, kỹ năng của họ rất đáng kinh ngạc.

Vũ Minh rất thiết tha đối với những nhân tài như vậy.

Đoạn Bằng còn tưởng rằng mình đã đoán ra lai lịch của Lục Vân, cổ họng giật giật: “Lục Vân, cậu có tài như vậy, nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng. Đừng có làm chuyện ngu ngốc!”

Điều ngu ngốc mà Đoạn Bằng nói chính là có ý định chống lại Vương Đào. Tất nhiên một phần cũng là vì bản thân anh ta, anh ta hy vọng Lục Vân đừng làm những chuyện quá đáng khác với anh ta.

Ờm…

Nói thẳng ra, anh ta không muốn bị tra tấn quá nặng nề.

Không ngờ Đoạn Bằng vừa nói xong, Lục Vân giơ đầu gối lên đánh vào mặt anh ta.

Hai chiếc răng cửa đã rụng.

Lục Vân lộ ra nụ cười vô hại, nói: “Việc ngu ngốc gì, định tính sao?”

Đoạn Bằng che cái miệng đầy máu, ngồi xổm trên mặt đất tìm răng.

Hận thù ngập trời.

Nhưng không thể làm gì được.

Lúc này, Vương Đào gầm lên: “Đoạn Bằng, anh đang làm cái mẹ gì đấy?”

Vốn dĩ anh ta không phải là đối thủ của Diệp Vô Địch. Lúc Diệp Vô Địch lao tới, anh ta nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy đầu và chờ Đoạn Bằng giúp anh ta đối phó với Diệp Vô Địch.

Thế nhưng cứ đợi mãi, anh ta đã bị đánh mấy phát nhưng Đoạn Bằng vẫn không tới cứu anh ta.

Khi nhìn sang bên cạnh, anh ta thấy Đoạn Bằng đang ngồi xổm trên mặt đất và tìm kiếm thứ gì đó.

Vương Đào tức giận đến mức lên tiếng chửi bới. Anh ta vừa phân tâm một lúc liền bị Diệp Vô Địch đấm một phát vào mặt. Hơn nữa, Diệp Vô Địch cũng rất hung hãn. Sau khi tìm ra được sơ hở, cậu ấy liền dùng nắm đấm đánh vào mặt Vương Đào.

“Thằng khốn này ở đâu ra lại dám tấn công Vương tiên sinh và Đoạn tiên sinh vậy?”

Khi hiện trường đang hỗn loạn, đột nhiên ngoài cửa truyền tới một tiếng hét lớn. Sau đó, một người đàn ông trung niên nghiêm nghị đột nhiên chạy vào và tức giận hét lên: “Dừng lại ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK