Vẻ quyến rũ mà nàng biểu hiện ra, hẳn đều là ngụy trang.
Cho nên, Lục Vân càng không cho phép bọn họ nói xấu sự trong sạch của chị Yên Nhi.
“Con mẹ nó mày dám đánh tao……”
Chu Vinh chật vật từ trên mặt đất bò lên, xắn tay áo lên chuẩn bị tính sổ với Lục Vân, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh vang lên: “Xin lỗi Liễu cô nương và Hàn lão!”
Người nói chuyện chính là cha của Chu Vinh, Chu Hồng Viễn.
Hai cha con họ đều là người yêu thích thư họa, hôm nay cùng nhau được mời đến tham quan hiện vật của Hàn lão.
“Ba……”
“Xin lỗi! Nếu không thì cút khỏi đây ngay!”
Chu Hồng Viễn ra lệnh, giọng điệu không thể xen vào.
Chu Vinh khẽ cắn môi, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn là xin lỗi nói: “Liễu cô nương, tôi xin lỗi!”
Người bên cạnh lập tức hoà giải nói:
“Mọi người bớt giận, hôm nay chúng ta vì Vân Lộc đại sư mà đến, không nói ân oán cá nhân.”
“Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài mà!”
“Hàn lão, mau lấy tranh của Vân Lộc đại sư ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, chúng tôi đã chờ mong rất lâu rồi.”
Thấy mọi người gấp như vậy, Hàn lão cũng không thừa nước đục thả câu, xoay người rút ra một bức tranh từ trong rất nhiều hiện vật.
Thả ra.
Nhất thời hai mắt mọi người sáng ngời, thán phục nói: “Quả nhiên là tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”
Tác phẩm của bậc thầy Vân Lộc đặc sắc tươi sáng, thường dùng bút vẽ tinh giản nhất, miêu tả ra ý cảnh sâu sắc nhất.
Mọi người chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết đây là bút tích thật của Vân Lộc đại sư.
Hai mắt Liễu Yên Nhi tỏa sáng, nhưng chưa từng chú ý tới, Lục Vân vẻ mặt cổ quái đứng bên cạnh.
“Đây không phải là thứ mình vẽ lúc mười ba tuổi sao?”
Lục Vân nhớ rõ, một ngày nào đó năm mười ba tuổ, sau khi luyện công xong, vì nhàm chán, vừa lúc nhìn thấy đỉnh đầu ngừng một con diều hâu, liền dùng bút vẽ ra. . 𝒯ì𝓂 đọc thê𝓂 tại ﹎ 𝒯𝗥U M𝒯𝗥U𝐘Ệ𝙽.V𝙽 ﹎
Mà để cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là, hắn còn không cẩn thận đem nước trái cây đỏ nhỏ ở trên đầu diều hâu.
Giờ phút Hàn lão triển lãm ra bộ tranh này, rõ ràng có thể từ phía trên nhìn thấy dấu vết màu đỏ đó
Nói rỏ ra bức tranh này đích thật là xuất phát từ tay của Lục Vân.
Vân Lộc, Lục Vân……
Trong nháy mắt Lục Vân hiểu ra cái gì đó.
Lúc trước lúc hắn vẽ những bức tranh này, thuần túy để tự tiêu khiển tự vui, vẽ xong liền ném đi, căn bản không để ở trong lòng.
Nhất định là lão đạo sĩ vụng trộm đem những bức tranh này mang xuống núi, còn hư cấu ra một Vân Lộc đại sư không tồn tại.