Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không còn cách nào khác, vì không muốn bạo lực gia đình tạo thành bóng ma tâm lý cho con gái, người phụ nữ đành phải len lén chuyển nhà, nhưng cho dù liên tục chuyển nhà nhiều lần, đều bị người đàn ông kia tìm được.

Hai mẹ con thật sự đã rơi vào đường cùng.

Nghe xong câu chuyện của người phụ nữ, trong lòng Lục Vân chỉ cảm thấy bi ai, đàn ông như vậy, thật sự là quá vô liêm sỉ.

“Cô à, cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát sao?” Lục Vân hỏi.

“Vô dụng thôi, trước kia tôi đã báo cảnh sát một lần, lúc cảnh sát đến hòa giải, ông ta đã hứa sau này sẽ không đánh chúng tôi nữa, nhưng chờ cảnh sát vừa đi ông ta lại càng đánh nặng hơn, còn uy hiếp tôi nếu còn dám báo cảnh sát sẽ giết chết chúng tôi.”



“Con gái tôi còn nhỏ như vậy, tôi thật sự sợ nó sẽ bị tổn thương, cho nên vẫn không dám báo cảnh sát, chỉ có thể chuyển nhà để tránh tên khốn kia.”

“Nhưng mà tên khốn kiếp kia quả thực là ác ma, mỗi lần đều có thể tìm được mẹ con chúng tôi, mỗi lần tìm được, lại là một trận đánh tàn bạo, hôm nay nếu không có bác sĩ Lục ở đây, tôi và Tiểu Tiểu chỉ sợ…”

Người phụ nữ khóc nức nở, lúc nhắc đến người đàn ông kia, thân thể đều sợ hãi run rẩy.

Lục Vân nện một quyền vào khung cửa, ánh mắt lạnh như băng nói: “Cô đừng sợ, chuyện này nếu bị Lục Vân tôi bắt gặp, cũng sẽ ngồi yên không lo, chuyện cảnh sát không giải quyết được, Lục Vân tôi tới giúp hai người giải quyết.”

“Không được!”

Người phụ nữ đột nhiên kéo cánh tay Lục Vân, hoảng sợ nói: “Người đàn ông kia là một tên vô lại, đi đến đâu hắn cũng hòa nhập được với đám côn đồ địa phương, chắc chắn bây giờ ông ta đang đi gọi người, bác sĩ Lục, anh đi nhanh lên, chúng tôi không thể liên lụy anh.”

Người phụ nữ vừa nói, vừa dùng sức đẩy Lục Vân rời đi, nhưng Lục Vân vẫn không nhúc nhích.

Người phụ nữ thất thanh khóc rống lên: “Bác sĩ Lục sao anh lại ngốc như vậy, đây là số mệnh của hai mẹ con chúng tôi, trốn không thoát, nhưng bác sĩ Lục anh với chuyện này không có một chút quan hệ nào, tại sao phải vất vả ở lại cùng hai mẹ con chúng tôi?”



“Tại sao?”

Lục Vân ngồi xổm người xuống, lau nước mắt cho Tiểu Tiểu, nói: “Chỉ dựa vào Tiểu Tiểu gọi tôi một tiếng anh trai, chuyện này Lục Vân tôi quản chắc rồi!”

An ủi xong cô bé, Lục Vân lại đứng dậy đối với người phụ nữ nói: “Cô với Tiểu Tiểu ở trong này đợi tôi, cho dù nghe thấy gì cũng không được đi ra, hiểu chưa?”

Nói xong hắn liền chuyển một cái ghế đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại.

Đợi đại khái chừng mười phút.

Xa xa có bốn người đàn ông như hung thần ác sát cầm theo ống sắt, khí thế hung hăng đi về phía này. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Dẫn đầu là chồng của người phụ nữ vừa nãy tên Chu Lượng.

Chu Lượng thấy Lục Vân ung dung ngồi trên ghế, lập tức lớn tiếng quát lên: “Tên khốn mày vẫn chưa đi à, gan cũng lớn đấy!”

Có một người đàng ông trán thấp đứng bên cạnh Chu Lượng đi tới trước mặt Lục Vân nói: “Là mày vừa đụng vào anh em bọn tao đúng không, mày nói đi, muốn giải quyết như thế nào?”

Lục Vân liếc hắn một cái: “Ông là ai?”

“Tao?”

Người đàn ông trán thấp sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng cười to nói: “Ha ha, mày là người mới tới đây đúng không, ngay cả lão tử là ai cũng không biết? Hiện tại mày nghe cho kỹ, lão tử tên là Ngưu Côn, người khác tôn kính tao đều gọi một tiếng Côn ca, nhớ kỹ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK