Tới gần hắn lại nhịn không được giật mình, cô gái kia trông thật quen mặt, y như chị bảy Lạc Ly mà mình đã từng nhìn thấy trên bức ảnh trong nhà cụ Ngô.
Lại gần chút quan sát, trúng phốc, đâu phải giống, căn bản là một người, trừ phi trên thế giới này có hai cô gái giống nhau y như đúc.
Hắn không thể tin được lại có thể gặp được chị bảy ở bờ sông Giang Hoài.
Lục Vân rất kích động, đang chuẩn bị cưỡi xe đạp qua dọa cô một cái, kết quả còn chưa chạy đến thì đã bị hai người đàn ông mặt lạnh tanh ngăn cản.
“Thành viên Võ Minh đang làm việc ở phía trước, không muốn chết thì mau rời đi!” Hai người nghiêm túc nói.
Võ Minh?
Lục Vân càng kinh ngạc, vậy chẳng phải là nói chị bảy là thành viên của Võ Minh?
Chị bảy, thật không hổ là chị.
Lục Vân cực kỳ vui mừng.
Khi còn nhỏ chị bảy là nghịch ngợm nhất, tuy rằng là con gái, nhưng tính cách rất dữ dội, hầu như tất cả con trai trong viện mồ côi đều từng bị cô đè ngã xuống đất, tiểu Lục Vân cũng không ngoại lệ.
Khác nhau chính là, mấy đứa con trai khác đều úp mặt xuống đất, chỉ có tiểu Lục Vân là ngưỡng mặt lên trời.
Cho nên lúc ấy trong hai người bị phạt đứng nhiều nhất ở viện mồ côi có một người là chị bảy Lạc Ly, người còn lại thì không cần bàn cãi nhiều, đương nhiên là Vương Cương mang đầy ý xấu kia.
Mà chỉ cần bọn họ cùng bị phạt đứng, thời gian Lạc Ly bị phát nhất định sẽ lâu hơn Vương Cương, bởi vì đứng được giữa chừng thì Vương Cương lại bị cô đánh cho mếu máo khóc.
Đương nhiên đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ.
Hiện giờ làm Lục Vân cảm thấy vui mừng chính là, chị bảy đã trở thành thành viên Võ Minh, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô chỉ huy thì có vẻ thân phận cũng không thấp.
Thật sự được như ý nguyện, trở thành một nữ võ thần oai hùng hiên ngang!
“Nhãi ranh, không nghe thấy chúng tôi nói gì à, phía trước cấm đi qua, còn thất thần làm gì?” Hai người đàn ông mặt lạnh thấy Lục Vân ngơ ra thì lên tiếng khiển trách hắn mau rời đi.
Lục Vân tỉnh táo lại, cười cười và nói, “Hai ông anh, tôi đi ngay, nhưng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút không, nói cho tôi biết mỹ nữ giống như tiên nữ kia là ai?”
Ban đầu hai người thấy Lục Vân dong dong dài dài còn rất khó chịu, nhưng nghe hắn nói vậy lại không nhịn được lộ ra vài phần tự hào, họ nói, “Đó là Lạc tiên tử, minh chủ căn cứ khu Hoa Trung của Võ Minh chúng tôi.”
Lạc tiên tử là nữ thần của bọn họ, Lục Vân khen nữ thần giống như tiên nữ thì đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại nghiêm túc mà nói, “Ngay cả thành viên trong Võ Minh cũng không dám có ý khinh nhờn nữ thần như Lạc tiên tử, một người bình thường như cậu nhìn lên là được, nhanh rời đi đi!”
“Được thôi!” Lục Vân cũng không làm khó xử hai người, hắn đẩy xe đạp về một hướng khác, tâm tình lại rất tốt.
Lạc minh chủ.
Lạc tiên tử.