Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Thân thể Tà Linh giáo chủ, lập tức giống như một chiếc khí cầu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co quắp lại, cái cảm giác kia, thật sự không thể nào miêu tả bằng lời.

Lục Vân nói ra: “Người anh em, kiếp sau nhớ lúc giao đấu với người khác, phải mặc quần áo cho đàng hoàng, nếu không sẽ rất dễ bị người tìm được điểm yếu, còn nữa, tôi tặng ông vài chữ, dù dài thì đừng nên khoe.”

Nhắc tới đúng là không còn lời nào nói được.

Tên Tà Linh giáo chủ này không mặc quần áo còn chưa tính, lúc giao thủ còn bắt đầu… phấn khởi lên, Lục Vân không đạp ông một cước thật sự là không thoải mái.

“……”

Giờ phút này tâm trạng của Tà Linh giáo chủ thật không biết nên mừng hay nên lo.

Mừng chính là, Lục Vân rốt cục cũng thừa nhận ông ta đất rộng của nhiều, không nói ông ta chỉ có một tất nữa.

Lo chính là.

Ông ta chết chắc rồi.

Xoẹt!

Tà Linh giáo chủ đứng đấy mà chết đi.

Ngay khi ông ta tắt thở, đám khói đen kì dị bắt đầu khoét một lỗ từ phía sau lưng của ông ta để chui ra.

Muốn độn thổ chạy thoát như lần trước.

Ánh mắt Lục Vân nghiêm túc, quát: “Còn muốn chạy? Quay lại cho tôi!”

Xét theo kinh nghiệm từ lần trước, lúc này Lục Vân sớm đã có chuẩn bị.

Cho nên sau khi đám khói kia vừa chui ra, Lục Vân đã ngang nhiên ra tay, lòng bàn tay ngưng tụ một ấn phù ánh sáng màu xanh sáng chói, đánh vào đám khói màu đen.

Nhưng vào lúc này.

Sở Dao lại đột nhiên lao đến nói: “Để chị để chị, đối phó với loại đồ vật tà sát này chị cực kỳ có kinh nghiệm.”

Vừa rồi cô xem Lục Vân chiến đấu lâu như vậy, cảm giác mình cũng có thể làm chút gì đó.

Vì vậy loạng choạng cầm sưu hồn linh lên liền nhào về phía đám khói đen kì dị kia.

Lục Vân vừa định nói đây không phải vật tà sát bình thường, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên hắn thấy cái lục lạc trong tay Sở Dao toả ra một đạo hào quang màu vàng đen, thật sự đã trói chặt được đám khói đen kì dị kia.

“Ồ? Chị năm, cái sưu hồn linh này của chị cũng ra gì đấy…!” Lục Vân kinh ngạc nói.

Hắn nhớ rõ vào lần thứ nhất hắn gặp loại khói đen kì dị này, ngay cả Pháp Huyền Chân Nhãn cũng xem không thấu nó, điều đó chứng tỏ đây không phải là một vật tà sát bình thường.

Không ngờ nó lại bị cái lục lạc của chị năm chấn trụ.

Sở Dao kiêu ngạo hếch bộ ngực nhỏ nói: “Đó là điều đương nhiên rồi, bằng không thì em nghĩ chị có nhiều tà linh khí như vậy là do nó tự tới sao, chị đây có sưu hồn linh lợi hại lắm đó!”

“Dạ dạ dạ, thật lợi hại, chị mau xem cái quỷ này có lai lịch gì đi.”

“Ừ!”

Sở Dao dùng sức rung lục lạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra biểu cảm hung hăn, nói ra: “Tiểu quỷ kia, nói mau nói mau, rốt cục là mày là vật gì, đến từ đâu?”

Cái sưu hồn linh của cô thoáng động một cái, đám khói đen kia lập tức giãy dụa tán loạn bên trong màn hào quang màu vàng đen, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK