Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy thanh niên kia thấy Dương Chấn Nham tức giận như vậy, đến Trưởng đồn cảnh sát còn không sợ, thì trong nội tâm bọn chúng càng thêm sợ hãi, nắm chặt vỏ chai bia trong tay, chậm chạp không dám ra tay, làm tên tóc xanh tức giận mắng bọn chúng nhát gan.

Chuyện này cũng không có thể trách bọn họ, nhìn bọn họ ngang tàng, nhưng thật ra chỉ có mình tóc xanh là có đủ gan.

Trước kia bọn chúng đi theo tóc xanh ăn uống miễn phí, chỉ cần tóc xanh vừa nhắc tới người cậu là Trưởng đồn cảnh sát kia… người bị bọn chúng ức hiếp liền sợ hãi rồi, nào có ai như Dương Chấn Nham, không chỉ có không kinh sợ, mà còn bảo tóc xanh gọi điện thoại kêu người cậu đó tới đây.

Không lẽ ông ấy cũng là đại nhân vật nào đó?

Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hình như thân thủ của người thanh niên vừa dùng tăm tre đâm thủng tay đại cạ bọn chúngcũng không tồi đâu, vừa rồi bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ hắn ra tay như thế nào đâu.



Bởi vậy, bọn chúng căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Cả đám nhát cáy, bình thường ăn nhờ ở đậu tao thì một tiếng đại ca, hai tiếng cũng đại ca, giờ gặp phải chuyện mới biết cả đám đều là thùng cơm! Má!!”

Tóc xanh vô cùng phẫn nộ, lúc này dùng cái không bị đâm móc điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi cho một số điện thoại.

“Cậu mau tới cứu cháu! Có một đứa khốn kiếp dám đâm thủng tay cháu rồi, bây giờ cháu còn đang đổ máu đây, a…!!!”

“Con mẹ nó! Tên khốn kiếp nào dám đụng đến cháu trai của Trương Mặc, con chưa báo tên cậu ra cho hắn biết à?”

Quả nhiên Trương Mặc là cá mè một lứa với tên tóc xanh này, vừa mở miệng ra là lời thô tục.



Tóc xanh nói ra: “Con đã nói rõ thân phận của cậu cho bọn chúng nghe rồi, thế nhưng bọn chúng không tin, còn bảo con gọi điện thoại kêu cậu đến đây, cậu mau tới đi…, con đang ở quán đồ nướng lão Lưu ngay khu trực thuộc của cậu này, cậu còn chậm lát nữa là tay của con bị phế đi luôn đấy!!”

“Con chờ đó, cậu lập tức dẫn người qua, cậu cũng muốn nhìn xem là tên chó má nào dám xúc phạm người có quyền thế ở chỗ của cậu!”

Cuộc điện thoại này vừa kết nối, tóc xanh đã cố ý mở loa ngoài, hơn nữa còn chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, mục đích làm cho tên nhãi dám đâm tay của cậu ta thấy sợ hãi.

Nhưng mà, vẻ mặt của Lục Vân vẫn hờ hững, thậm chí còn xoay cái tăm tre kia một vòng, làm tên tóc xanh kia đau đớn mà gào khóc.

Chủ tiệm lo lắng nói: “Chú em này, cám ơn cậu đã ra tay giúp đỡ… Nhưng chúng ta không đấu lại bọn họ đâu, nếu không để tôi bồi thường ít tiền, dằn xếp chuyện này xuống đi, haizz…”

Ông ấy thở dài một hơi.

Từ đầu ông ấy cũng không biết tên tóc xanh này là cháu trai của Trưởng đồn cảnh sát, cho đến khi nghe thấy giọng nói trong đỉnh thoại lúc nãy mới biết cậu ta không phải chỉ dọa người.

Bởi vì Trương Mặc thường xuyên đến chỗ ông ăn đồ nướng nên ông ấy nhận ra giọng của Trương Mặc.

Tóc xanh gào lên: “Bồi thường tiền? Ông nằm mơ đi! Hôm nay ông đây phải cho tên khốn này vào cục cảnh sát, cho hắn mở mang mắt……A…!!”

Lục Vân lại cầm lên một cây tăm tre cắm vào bàn tay của cậu ta, máu tươi bốn phía, nhìn thấy mà rùng mình!

Dương Chấn Nham cười lạnh nói: “Đúng, đây không phải là vấn đề cần bồi thường tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK