Vương Thiến Thiến mím môi, đưa mắt nhìn quanh Lục Vân, muốn xem bạn gái của anh chàng đẹp trai này trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy, cô ấy lập tức rụt cổ lại.
Còn bạn thân của cô bên kia tức giận bất bình nói: “Sao trai đẹp toàn là của người khác vậy? Tôi khổ quá mà.”
“Là cô Thẩm.” Vương Thiến Thiến lập tức thấp giọng nhắc nhở bạn mình.
Đại học Giang Nam có rất nhiều khoa, sinh viên không nhất thiết phải biết giáo viên của các khoa khác, nhưng Vương Thiến Thiến tình cờ học cùng khoa với Thẫm Tĩnh Nghi nên cô nhận ra Thẫm Tĩnh Nghi.
Hai cô gái lập tức không dám thì thầm với nhau nữa.
Gần đến giờ vào lớp, Lục Vân đứng dậy, đi lên bục giảng với nụ cười trên môi nói: “Xin chào các bạn sinh viên, tôi là giảng viên dạy môn tìm hiểu Trung Y của các bạn, tôi tên là Lục Vân.”
Thông thường, các lớp học được tổ chức trong những phòng học lớn như vậy, giảng viên sẽ sử dụng một chiếc micrô nhỏ để đảm bảo rằng học sinh ở hàng ghế sau có thể nghe thấy âm thanh, Lục Vân không sử dụng micrô, nhưng âm thanh vẫn có thể truyền đến những hàng ghế sau rõ ràng.
Ngay lập tức.
Lớp học khổng lồ hình chữ T chìm vào im lặng, ngay cả những người đang tức giận với đồng đội heo chơi chung Vương Giả Nông Dược cũng im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.
Sau đó.
Trong lớp liền náo động hẳn lên.
Khi họ bị chọn đến nghe lớp tìm hiểu về Trung Y này, nhà trường đã công bố người giảng dạy lần này là một thần y.
Thần y hay không thần y thì bọn họ không quan tâm, nhưng mà nhìn xem, chàng trai đứng trên bục giảng đó, không biết có phải là thần y thật không nhưng hình như tuổi của chàng trai đó còn nhỏ hơn một số học sinh trong lớp này đó!
Vậy mà dám để hắn đến đây làm giảng viên, định làm trò cười à?
Vương Thiến Thiến cũng rất ngạc nhiên, hóa ra anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh mình là giảng viên hôm nay, vừa rồi cô còn hỏi hắn học lớp nào, may mắn là cô không có hành động gì quá táo bạo, nếu không cô ấy sẽ xấu hổ chết đi được.
Nhưng mà.
Với vẻ ngoài này hắn thật sự có thể thuyết phục mọi người tin tưởng hắn sao?
Bạn học Vương Thiến Thiến vô cùng hoài nghi về điều này.
Trong phòng học hình chữ T vang lên tiếng ồ lên.
Đám sinh viên bọn họ bị rút thăm trúng phải tới tham gia lớp học tự chọn trung y quỷ quái gì đó, tâm tình vốn đã khó chịu, hiện tại thấy thầy giáo còn trẻ như vậy thì lập tức càng thổn thức.
Lục Vân lại trực diện với những ánh mắt hoài nghi đó, trên mặt hiện ra nụ cười, không chút rối loạn.
Hắn đã cảm nhận ra những sinh viên này không phải tự nguyện đến đây, nhưng hắn có tự tin sẽ làm họ nghe xong tiết này thì cam tâm tình nguyện tới lần thứ hai.
Lục Vân nhìn quét qua phòng học một lượt rồi nói: “Tôi biết mọi người không phải tự nguyện tới đây, cũng hoài nghi về trình độ của tôi…”
“Thầy biết thì tốt, vậy mau tuyên bố tan học đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mọi người, thật không biết trường học làm gì nữa, cứ sắp mấy hoạt động lung tung rối loạn như vậy.” Lục Vân còn chưa dứt lời đã nghe thấy ở giữa phòng học có một nam sinh đầu nhím lớn tiếng kêu gào một câu.