“Kết bạn thì không cần, nhưng mà anh rất thú vị đó, tôi sẽ nhớ kỹ anh, Lục Vân.”
Uông Húc nhìn Lục Vân thật sâu, sau đó xách kiếm của mình rời khỏi khu vực sàn đấu.
Lục Vân cũng không cảm thấy gì cả.
Sau khi Uông Húc rời đi, Lục Vân vẫn đứng lại tại chỗ, vẻ mặt đắc ý dạt dào giơ tay lên vẫy tay với khán giả xung quanh, hắn lớn tiếng nói: “Nhớ kỹ tên tôi, Hoành Luyện Tông sư – Lục Vân!”
“……”
Thật kiêu ngạo!
Nhìn hắn muốn đánh một trận quá!
Đáng tiếc là hắn có cái vỏ cứng quá, tới thiên tài Uông Húc cũng không thể làm gì được hắn, mà bọn họ lại không bằng Uông Húc cho nên cuối cùng chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két, họ đánh không lại tên Lục Vân này, họ nhịn!
Vốn tưởng là một trận chiến sinh tử kịch liệt, ai ngờ kết quả cuối cùng lại là cái chưa ai từng nghĩ tới, hoà nhau.
Kết quả trận đấu làm mọi người nuối tiếc nhưng không ai có thể phủ nhận nó không phải là một trận đấu tuyệt vời.
Chỗ đặc sắc chính là, mọi người rốt cuộc cũng được nhìn thấy toàn bộ chiến lực của Uông Húc, nhất là một nhát kiếm kia, nó đã để lại ấn tượng hết sức sâu sắc trong lòng khán giả.
Còn một cái nữa, thanh niên thần bí chinh phục được Lạc tiên tử rốt cục cũng đã lộ ra bộ mặt thật.
Bề ngoài tuấn tú, sức lực lại bền bỉ.
Chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ biến hắn trở thành người cực kỳ hấp dẫn trong mắt các cô gái.
Mà sở dĩ nói kết quả khiến mọi người nuối tiếc là vì họ không được nhìn thấy hình ảnh máu tươi bắn tung tóe.
Sâu trong nội tâm con người, ít nhiều đều ẩn chứa yếu tố bạo lực, nhất là sau khi trở thành võ giả, bọn họ càng thêm khát cầu niềm kích thích, mà chuyện được chứng kiến các cuộc chiến sinh tử đã mang đến cho bọn họ một cảm giác kích thích khó mà hình dung được.
Nhưng ai ngờ được trận chiến sinh tử này lại không hề toé ra chút máu nào cho nên mọi người mới cảm thấy tiếc nuối.
Có điều, trận đấu đã chấm dứt, họ có tiếc nuối đến cỡ nào cũng vậy thôi.
Bên ngoài Võ Đấu Quán.
Uông Đào không cam lòng hỏi: “Anh, vì sao anh không tiếp tục đánh nữa? Người họ Lục kia cùng lắm chỉ là một Hoành Luyện Tông sư mà thôi, anh cứ tiếp tục chiến đấu là được rồi, dù sao trên người anh vẫn có nhiều đan dược mà. ”
“Hoành Luyện Tông sư mà thôi?”
Uông Húc hừ lạnh một tiếng: “Nếu chỉ là Hoành Luyện Tông sư bình thường mà thôi, thì tại sao Lục Vân có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất của anh, đến giờ em vẫn cảm thấy hắn chỉ là một Hoành Luyện Tông sư bình thường thôi sao?”
Huống hồ.
“Nếu như đối phó với một Hóa Cảnh sơ kỳ mà anh vẫn phải sử dụng đến sức mạnh của đan dược thì danh tiếng thiên tài này anh không khác gì một chuyện cười cả!”
Tuy rằng Uông Húc cũng khó chịu nhưng anh ta có kiêu ngạo của mình, nếu dựa vào uống thuốc mới có thể giết chết Lục Vân thì thắng cũng không thoải mái.
Hơn nữa câu nói kia của Lục Vân thật sự đã kích động được anh ta.