Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu ngón tay của Lục Vân khẽ chuyển động, thoáng chốc đã thấy một đạo phù ngưng tụ hiện ra trong không trung và hòa vào lá bùa.

Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển, lá bùa cũng theo đó biến mất trong nháy mắt, cùng lúc đó ngay mũi xuất hiện một mùi hôi khét khét và vô cùng khó chịu tỏa ra.

Lục Vân nhìn một cách chuyên tâm mà ghim vào huyệt đạo trên đầu của Thẩm Kim Hoa vài nhát kim.

Mười lăm phút sau, Thẩm Kim Hoa mở mắt ra, giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt nói:

“Lục thần y…”



“Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!”

Lục Vân ngắt lời ông ta nói: “Ông không phải bị bệnh gì quá lớn, mà là do sát khí từ tà linh. Có người cố ý dùng tà thuật làm hại ông, và cái thứ tà vật đó đang được giấu trong gối của ông đấy.”

Nghe thấy điều này, mặt mày Thẩm Kim Hoa sợ hãi tái nhợt, ngay sau đó ông ta vội vàng chống cơ thể của mình ngồi dậy để kéo chiếc gối ra, xé chiếc gối bông ra và tìm thấy một miếng ngọc màu đỏ máu.

Miếng huyết ngọc đó chỉ to bằng lòng bàn tay, lại được giấu trong gối bông rất kỹ nên hoàn toàn không cảm nhận được nó.

Thẩm Kim Hoa vẻ mặt u ám nói:

“Chả trách lúc trước Lục thần y đã nói với tôi là nên để ý đến những người xung quanh mình, hóa ra có người thật sự muốn giết tôi, nhưng người đó là ai chứ?”

().

Người duy nhất có thể chạm vào gối của ông ta là bảo mẫu ở nhà và một vài người thân thiết trong nhà thôi.

Lục Vân mỉm cười và nói: “Không khó để tìm ra người đó là ai, chỉ cần ông Thẩm chịu hợp tác với tôi để diễn một vở kịch là đủ rồi.”

“Vậy đành làm phiền Lục thần y rồi.”

Thẩm Kim Hoa vô cùng cảm kích và biết ơn.

Lục Vân mở cửa phòng ra.

Ba người dưới lầu nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy lên, khi nhìn thấy Thẩm Kim Hoa còn nằm trên giường không nhúc nhích, họ lập tức giận không thể át.

“Không phải anh nói có thể trị bệnh cho cha tôi sao, vì sao ông ấy vẫn chưa tỉnh, anh là tên lừa đảo đáng chết!”

Thẩm Tử Hiên rất kích động, tiến lên chuẩn bị túm lấy cổ áo Lục Vân dạy cho hắn một bài học, nhưng lúc này lại nghe Lục Vân thản nhiên nói, “Tôi đã trị hết bệnh của cha anh, chỉ cần chờ thêm nửa giờ là có thể tỉnh lại.”

“Chờ nửa giờ?” Thẩm Tử Hiên sửng sốt.

Từ Tuệ Linh lại châm biếm, “Tôi thấy cậu là muốn chờ nửa giờ để tranh thủ chạy trốn đúng không?”

Trước đó bọn họ đã nói, nếu Lục Vân không thể chữa khỏi bệnh của Thẩm Kim Hoa thì phải chém đứt hai tay hai chân của hắn, tình hình hiện tại y như Lục Vân đang muốn kéo dài thời gian, sau đó tìm cách chạy trốn.

“Đúng vậy, chắc chắn là như thế, ban đầu tôi còn cảm thấy chém đứt hai tay hai chân anh hơi tàn nhẫn, nhưng tên chết tiệt này không chỉ là lừa đảo, hơn nữa còn là thứ vô lại nói không giữ lời, tôi phải đi tìm dao ngay!”

Thẩm Tử Hiên nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi xuống phòng bếp dưới lầu lấy dao phay, kết quả lại bị Thẩm Tĩnh Nghi ngăn lại, “Dù sao cũng đã như vậy, cứ chờ hắn thêm nửa giờ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK