Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Kiến cảm thấy mình dư sức xứng với cô.

Dưới điều kiện tiên quyết này thì ghen tuông cũng tăng mạnh.

Nhất là vừa rồi Đoạn Bằng còn lặng lẽ nói với gã rằng gã tông sư rùa tên là Lục Vân này một chân đạp mấy thuyền, Lâm Kiến ghen ghét đến lồng ngực suýt nổ tung.

Lúc này gã mới nhịn không được chế nhạo một câu.

Bốn phía yên tĩnh một lát, sau đó liên tục có tiếng cười truyền đến.

Họ đều từng nhìn thấy Lục Vân và Uông Húc đấu võ, mặc dù kết quả cuối cùng là hoà, nhưng thái độ của họ dành cho Uông Húc và Lục Vân lại hoàn toàn khác biệt.

Uông Húc là thiên tài, nhất là một kiếm lúc trước có thể gọi là choáng ngợp.

Nhưng Lục Vân thì sao?

Chỉ phòng thủ không tiến công, một con rùa vạn năm chỉ dựa vào da dày thịt béo nhờ chơi xấu mới đánh hoà với Uông Húc, cũng coi như vương giả trong loài rùa.

Nhưng nói cho cùng thì bản chất của hắn vẫn là con rùa chẳng ra gì.

Lục Vân nghe tiếng cười nhạo xung quanh mà trên mặt không có chút phẫn nộ nào, chỉ nâng ly rượu lên chậm rãi đi về hướng Lâm Kiến, lộ ra nụ cười vô hại mà nói: “Lâm công tử đúng không, chúc mừng cha anh thăng chức, tôi uống trước rồi nói.”

Nói xong, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

Lâm Kiến khịt mũi coi thường, căn bản không có ý nâng ly rượu lên.

Lục Vân không tức giận mà chỉ cười cười, lại đổ cho mình một ly rồi uống cạn, uống xong thì yên lặng nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến vẫn thờ ơ.

Thế là Lục Vân lại tự uống một ly.

Lục Vân liên tục uống ba ly rượu vào bụng.

Lâm Kiến vẫn không tỏ thái độ.

Tình cảnh hết sức khó xử.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Vân cũng trở nên rất quái dị, thực sự nghĩ mãi không rõ tại sao cái tên này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Vào lần đầu tiên hắn mời rượu, Lâm Kiến đã không quan tâm thì hắn nên trực tiếp rời đi là được, thế thì còn không đến mức xấu hổ như thế.

Kết quả hắn liên tục uống cạn ba chén.

Mỗi lần uống xong đều yên lặng nhìn Lâm Kiến, muốn gã đáp lại một chút, nhờ vào đó để làm dịu cục diện khó xử trước đó.

Nhưng Lâm Kiến người ta căn bản không thèm để ý, khinh thường phản ứng cả ba ly rượu kia.

Cục diện trở nên rất lúng túng, rất gượng gạo.

Quả thực là hiện trường xấu hổ muốn chết.

Dựa theo tình hình này, dù Lục Vân mời bao nhiêu ly rượu thì Lâm Kiến cũng không nể mặt hắn.

Họ hiếu kì Lục Vân sẽ kết thúc chuyện này như thế nào.

Đinh Văn Hoành phát giác bầu không khí vi diệu này nên đứng dậy đi về hướng hai người, chuẩn bị giảng hòa giúp Lục Vân.

Nhưng lúc này Lục Vân bỗng lắc đầu thở dài và nói: “Tôi còn tưởng rằng con trai của hộ pháp sẽ có chút giáo dục, không ngờ phẩm hạnh thấp như thế, thất bại.”

Chỉ thoáng chốc, không khí như cứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK