“Diễn kịch gì? ” Lục Vân lạ lùng.
Dư Hồng Văn nháy mắt: “Tới đó ngài sẽ biết!”
Thế là đã đến ngày hôm sau đó, có một bệnh nhân kì lạ đến Hạnh Lâm Đường với bộ dáng nửa chết nửa sống, một hồi nói chỗ này đau, một hồi chỗ kia đau, thế nhưng chẩn đoán một hồi vẫn không đoán ra cái gì.
Lâm Thanh Đàn châm cứu cho cậu ta, cũng không có hiệu quả.
Dư Hồng Văn còn cách nào khác, đành nói: “Tình huống này chắc chỉ có thể mời sư phụ ra tay.”
Lâm Thanh Đàn nói: “Vậy ông gọi điện cho hắn đi.”
Dư Hồng Văn gật gật đầu, bấm số gọi cho Lục Vân, thế nhưng là còn chưa nối máy đã thở dài nói: “Aizz, không được rồi…,sư phụ nói tâm trạng hắn không tốt, không muốn chữa bệnh cho ai hết.”
“Tâm trạng không tốt thì không chữa bệnh?” Đôi mày của Lâm Thanh Đàn nhíu lại, nói: “Người bệnh đã nguy kịch như vậy rồi mà hắn chỉ lo cho tâm trạng của mình, thật là càn rỡ!”
Cô vừa nói lời này, người bệnh kia nhất thời càng la oai oái lên, kèm theo là ngã trên đất lăn lộn.
Dư Hồng Văn cười khổ nói: “Dù sao tôi cũng khuyên không nổi sư phụ, tôi thấy vẫn là cô Lâm nói với hắn đi, hắn luôn nghe lời cô nhất mà.”
“Người thông minh như hắn đâu có nghe lời tôi đâu!”
Lâm Thanh Đàn oán hận nói một câu, sau đó lại im lặng, tựa như đang phân vân, có nên tự mình nói Lục Vân lại đây không
Dù sao cô đã thề, chỉ cần Lục Vân không nói ra chân tướng, cô sẽ quyết tâm không để ý đến Lục Vân nữa.
Dư Hồng Văn thấy tình cảnh đó, thừa dịp Lâm Thanh Đàn lâm vào trầm tư, bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía người bệnh kia ra hiệu, người bệnh hiểu ý, bụp một tiếng ngã từ trên ghế xuống lăn lộn trên đất.
“Ôi chao ôi chao, đau chết tôi rồi đau chết tôi rồi, dạ dày tôi đau, gan cũng đau, đầu còn đau nhiều hơn nữa, bác sĩ, tôi đâu sắp chết rồi…”
Bệnh nhân tất nhiên do cháu trai của Dư Hồng Văn thủ vai.
Diễn xuất của cậu ta thực sự rất tốt.
Cậu ta lăn lộn kêu gào trên mặt đất, vừa trợn mắt vừa tru lên, sau đó toàn thân co giật giống như bị động kinh.
Mấy bác sĩ học việc vội vàng khiêng bệnh nhân vào phòng châm cứu và bảo cậu ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Dư Hồng Văn lo lắng nói: “Cô Lâm, cứu người là quan trọng. Cô mau gọi sư phụ tới, đây là một mạng người đấy!”
Lâm Thanh Đàn chưa từng nhìn thấy một căn bệnh nào kỳ lạ như vậy và cô cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bệnh nhân đau đớn như thế. Vì vậy, cô nghĩ rằng đây không phải là lúc để tức giận nên cô đã gọi cho Lục Vân.
“Em mau đến Hạnh Lâm Đường đi!”
“Chị là ai?”
“……”
Lâm Thanh Đàn biết rằng Lục Vân đang cố ý nên cô nghiến răng nói: “Chị là Lâm Thanh Đàn.”