Long Xuyên tranh thủ chen vào khuyên nhủ: “Ba, em ấy nói cũng có lý, cho dù ba không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên vì suy nghĩ vì cả nhà họ Long của chúng ta chứ!
Không thể lấy tính mạng của nhiều người nhà chúng ta đi theo ngài Lục làm xằng làm bậy”
Những gì ông nói cũng không phải là cố tình nói quá lên.
Trước kia đối thủ của bọn họ là nhà họ Đàm, nếu thua thì cùng lắm chỉ là ngậm ngùi rời khỏi sân, rời khỏi kinh thành, đâu tới nỗi người sống kẻ chết.
Nhưng với nhà họ Uông thì khác.
Uông lão gia tử Uông Nguyên là đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành, đắc tội với ông ta tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn.
Bởi vì không ai biết được sau này Uông Nguyên có lợi dụng quyền lực trong tay, thầm chụp tội gì đó cho người nhà họ Long hay không, một khi bị ông ta đưa vào nhà tù rồi thì không phải sẽ trở thành cừu non mặc cho ông ta chém giết sao?
Đây mới là chuyện mà hai người Long Xuyên Long Tế lo lắng nhất.
Thật ra thì kẻ ác không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là người bảo vệ trật tự bắt đầu giương cao thanh kiếm chính nghĩa, lấy danh nghĩa trừ hại cho dân để làm ra chuyện ác.
Cái đó mới là chuyện đáng làm người ta kinh sợ nhất.
Long Thuyên bảy ra vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lát mới nói: “Chuyện này không cần nhắc nữa, trong lòng ba tự biết cân nhắc.”
Ba người lại trở về phòng tiệc, trong lòng người nào cũng có chút áp lực.
Làm sao có thể Lục Vân không để ý tới mấy hành động nhỏ của bọn họ, chỉ là hắn không thèm để ý tới, dù bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng gì.
Hôm nay rõ ràng Lục Vân muốn làm lớn chuyện.
Ngược lại là Long Diệc Tuyết, cô ta dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Long Thuyên, hỏi: “Ông nội, vừa rồi các ông ra ngoài thì thầm gì đó?”
Long Đồng lắc đầu: “Không có gì, nhìn xem ngài Lục sẽ xử lý chuyện này như thế nào đi.”
Sau đó lại bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Cuối cùng bên ngoài cũng vang lên từng đợt tiếng bước chân nặng nề.
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim mọi người, bọn họ biết, nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông, Uông Húc, đã tới.
Tất cả mọi người vô cùng tự giác nhường ra một đường đi, từ đó lộ ra bóng dáng Uông Húc.
Đó là một thanh niên ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày vô tình toát ra vẻ ngạo nghễ, đen so sánh diện mạo của Uông Đào không khác gì, một bên là trời một bên là đất.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài cùng với khí chất này, chắc chắn sẽ không có người nào tưởng tượng được, thanh niên này lại là anh em ruột của kẻ nổi tiếng xấu xí nhất kinh thành.
Vương Húc là thiên tài của Vương gia.
Sau khi đột phá Hóa Cảnh, anh ta vẫn chưa đến 23 tuổi, từng được ca ngợi là thiên tài số một trong giới võ tu.