Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liếc.

Chính cái liếc nhìn này đã làm nội kình vừa bắt đầu khởi động trong cơ thể chú Minh, đột nhiên cứng lại, không thể động đậy.

Trái ngược hoàn toàn với nội lực cứng cáp, tâm tình của chú Minh lúc này đã trải đầy sóng to gió lớn, phóng thẳng lên trời, không rút lại được.

Vị thần y của Giang Thành này không hề đơn giản!

“Mạo phạm rồi!”

Trên trán chú Minh lập tức tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh, chắp tay về phía Lục Vân, sau đó gấp gáp lôi kéo Tề Minh rời khỏi.



“Chú Minh, chú làm……”

“Câm miệng!”

Tề Minh không hiểu sao, đang muốn đặt câu hỏi, thì bị chú Minh quát một câu chặn lại, sợ anh ta lại nói lời bậy bạ nào lọt vào tai Lục Vân nữa.

Đi thẳng đến một nơi thật xa, xác định Lục Vân không nghe được nữa, chú Minh mới dùng vẻ nghiêm túc nói: “Thiếu gia, cậu có biết hành vi mấy ngày nay của cậu, suýt chút nữa đã đẩy Tề gia vào vực sâu không thể ngoi dậy được…”

“Chú Minh, vì sao chú nói vậy?”

Tề Minh vẫn không hiểu.

Chú Minh không trả lời… mà lấy điện thoại di động ra gọi đi, gọi cho Tề gia lão gia tử Tề Thương Lan.

“Lão gia, tôi thấy ngài vẫn nên tự mình đến Giang Thành một chuyến đi!”

“Chuyện gì xảy ra, vị thần y kia có người chống lưng rất mạnh sao?”

“Không phải……”

Chú Minh quay đầu nhìn Tề Minh một cái, sau đó mới tiếp tục nói: “Vị thần y kia, không chỉ là một thần y đơn giản, mà còn là một võ giả, thiếu gia… Không cẩn thận đắc tội hắn.”

“Hừ, đã sớm biết thằng ranh con đó thành sự không có bại sự có thừa, lần này lại xung phong nhận việc đi Giang Thành, rõ ràng không làm gì nên chuyện được mà!”

Giọng nói uy nghiêm trong điện thoại dừng một chút, hỏi tiếp: “Vị thần y kia, cảnh giới gì?”

“Theo tôi đoán chừng, ít nhất là… Hóa cảnh!”

“Tiên sư bà nhà nó chứ Tề Minh!”

Tề Thương Lan mắng to một tiếng sau đó cúp điện thoại, vội vàng sai người chạy tới Giang Thành.

Mà bên này, Tề Minh cũng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, vốn đang khó chịu khi chú Minh dám báo cáo như vậy, nhưng khi nghe được hai chữ Hóa cảnh, anh ta hoàn toàn bị dọa mà choáng váng.

Hóa cảnh!

Tông sư!

Chân anh ta bị dọa đến mềm nhũn hết rồi này…!

Giọng Tề Minh run rẩy nói ra: “Rõ ràng… chú Minh, vừa rồi chú nói với ông nội, người kia là tông sư Hóa cảnh……”

Anh ta vẫn không thể nào không thể tin được, hy vọng có thể có may mắn xuất hiện, thế nhưng là chú Minh lại vô cùng nghiêm túc mà gật nhẹ đầu.

“Tuy tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng tôi có thể khẳng định, đúng là như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK