Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta sửng sốt rồi nói: “Vậy cậu còn chưa biết thân phận của tôi…”

Ông ta cố ý tạm dừng một lát, sau đó kéo dài âm mà nói: “Một trong tứ đại hộ pháp của căn cứ Võ Minh khu Giang Nam, Hứa Thuần.”

Tiếng nói vừa dứt…

Yên lặng!

Vẫn là yên lặng!



Một lúc sau mới bộc phát một trận sóng to gió lớn.

Người đàn ông trung niên này lại là người của Võ Minh Giang Nam, hơn nữa còn là một trong tứ đại hộ pháp… Chỗ dựa của Hùng gia bọn họ lại là Võ Minh Giang Nam?

Tin tức này thật sự đáng kinh hãi đối với những người trong Hùng gia. Võ Minh là thế lực mà đời này bọn họ cũng không thể với tới!

Khóe miệng Hùng Phó hiện ra một tia đắc ý, hiển nhiên có được chỗ dựa là Hứa Thuần làm ông ta cảm thấy rất vinh hạnh, không uổng số tiền mấy năm nay ông ta đã đưa cho Hứa Thuần.

Kỳ thật nếu không phải hôm nay cái tên Lục Vân này khinh người quá đáng thì Hùng Phó thật sự không muốn để lộ át chủ bài này, dù sao thân phận của Hứa Thuần cũng rất nhạy cảm.

“Hiện tại có thể thả người chưa?” Giọng nói của Hứa Thuần vẫn rất bá đạo, cứ như lời ông ta nói chính là mệnh lệnh, thân phận của ông ta đủ trấn áp tất cả.

Hùng Nhật Huy di chuyển một chút về phía trước.

Lục Vân không có hành động gì, Hùng Nhật Huy mừng rỡ trong lòng, cho rằng Lục Vân sợ, vì thế lại di chuyển thêm một chút, Lục Vân vẫn không làm gì.

Ha ha, hắn thật sự sợ rồi.

Tao nhất định phải báo thù này, tao phải làm chết thằng chó này, sau đó kéo con nhỏ Diệp Khuynh Thành kia lên giường mình.

Hùng Nhật Huy càng nghĩ càng đắc ý, bắt đầu liều mạng lê một chân bò về hướng Hứa Thuần, cứ như chỉ cần bò đến bên chân Hứa Thuần thì đã đến cảng an toàn.

Thậm chí trong quá trình anh ta bò về hướng Hứa Thuần, còn quay đầu lại nhìn Lục Vân một cái, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, chói lọi nói cho Lục Vân biết anh ta nhất định sẽ báo mối thù hôm nay.

Lúc này, rốt cuộc Lục Vân cũng lên tiếng: “Khó trách Hùng Nhật Huy được bảo vệ như vậy, thì ra là tên thiểu năng trí tuệ ông đang âm thầm quấy phá!”

Lục Vân vừa nói ra lời này thì toàn trường yên tĩnh… Thứ thiểu năng trí tuệ?

Thằng ranh này dám mắng hộ pháp Võ Minh khu Giang Nam là thiểu năng trí tuệ? Cái này có khác gì chọc thủng cả trời không?

Hắn điên rồi sao!

Mọi người trong Hùng gia hoàn toàn không nói gì, Hùng Nhật Huy lại hò hét trong lòng một tiếng: Mắng tốt lắm, xem lần này chú Thuần đánh chết mày như thế nào, ha ha…

Vì thế anh ta thêm mắm thêm muối mà nói: “Chú Thuần, có nghe thấy không, thằng nhãi này kiêu ngạo lắm, hắn căn bản không coi chú ra gì cả!”

Hứa Thuần vốn đã rất giận, dù sao ông ta có thân phận cao quý, trừ minh chủ ra thì chưa từng có người nào dám bất kính với ông ta như vậy, lúc này nghe thấy Hùng Nhật Huy nói thế thì lập tức như lửa cháy đổ thêm dầu, khí thế cả người như khí cầu bành trướng tới cực điểm, ầm ầm bùng nổ.

Tu võ giả, cao cấp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK