Tâm tình của hắn rất bực bội, tựa như đêm hôm đó.
Thậm chí còn mãnh liệt hơn cả đêm hôm đó
Lục Vân suy đoán có lẽ là liên quan đến nhiệt độ mà ngọn lửa kia toả ra.
Nhiệt độ đó truyền đến từ phía trên nên càng lên cao thì càng nóng, phiền não trong lòng Lục Vân lại tăng thêm một chút.
Kết hợp với những lời nói hành động kỳ quái trước khi vào tháp của Cốc Thanh Sơn, Lục Vân không khó đoán ra ý đồ của ông.
Cốc Thanh Sơn muốn mượn ngọn lửa trong Đan Dương Tháp để kiểm tra mình có phải là tu ma giả hay không.
Làm sao để kiểm tra ra?
Nhất định là có liên quan đến cảm xúc bây giờ của mình.
Tâm tình đột nhiên trở nên bực bội làm Lục Vân cũng cảm thấy rất hoang mang, chẳng lẽ mình thật sự là tu ma giả?
Nhưng lão đạo sĩ sư phụ không đứng đắn rõ ràng vỗ ngực cam đoan hắn tu luyện không phải ma công, hắn căn bản không phải là tu ma giả.
Chẳng lẽ lão già kia bịa chuyện?
Lục Vân lại sinh ra hoài nghi.
Hiện tại sở dĩ hắn dừng ở tầng thứ sáu là vì do dự, vừa muốn biết thần công vô danh của mình có phải là ma công không lại vừa sợ biết được kết quả.
Bởi vì lúc này cảm giác mà ngọn lửa kia mang đến cho hắn càng nghiêng về hướng bất lợi.
Lục Vân do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định leo lên tầng thứ bảy xem thử.
Dù thế nào thì cũng phải có kết quả, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.
Khi đi vào cánh cửa tầng thứ bảy.
Lục Vân giẫm lên bậc thang đi lên, mỗi khi tăng lên một bậc thì tâm tình lại bực bội thêm một chút.
Rốt cục cũng bước vào tầng thứ bảy, hắn đã không rảnh để xem Đan Đỉnh của tầng này.
Trong chốc lát, Lục Vân biến sắc, phiền não trong lòng lập tức dâng lên tới cực hạn, một khí tức thô bạo không ức chế nổi mà tiết ra ngoài, thuận theo Đan Dương Tháp khuếch tán xuống phía dưới.
Lúc này Cốc Thanh Sơn ở tầng thứ nhất đã không cần hỏi Lưu Lão nữa, trong mắt ông bỗng hiện ra sát khí mà nói: “Quả nhiên là tu ma giả, Mộc trưởng lão, lập tức theo tôi đi mở đại trận hộ sơn ra, Tru Ma!”
“Vâng!”
Mộc Bình lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, tự nhiên cũng phát giác được khí tức thô bạo giống với đêm hôm đó y như đúc.
Tu ma giả, trời tru đất diệt!
“Chờ một lát…”
Ngay khi hai người vội vàng chuẩn bị rời khỏi Đan Dương Tháp thì giọng nói của Lưu Lão bỗng vang lên, lão vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm thiệt hơn.
Cốc Thanh Sơn không hiểu mà hỏi: “Lưu Lão, không phải đã xác định hắn là tu ma giả sao, còn cần chờ cái gì?”