Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Diệc Tuyết lo lắng nói: “Không phải cậu thì là ai?”

“Kìa…”

Trên trán Tiêu Thấm xuất hiện mấy vạch đen, cô rất muốn kéo tiểu Lục Vân tới trước mặt Long Diệc Tuyết và nói với cô ấy rằng: Nơi này chỉ có ba người chúng ta, nếu không phải tớ thì còn có thể là ai?

Đương nhiên Tiêu Thấm không làm vậy mà liếc mắt sang hướng bên cạnh một cái, nói: “Là hắn!”

Long Diệc Tuyết xoay cái cổ trắng nõn của cô ấy, ánh mắt rơi vào người không nói gì. Đôi mắt đẹp ngưng đọng, tựa hồ không thể tin nổi nói: “Ý cậu cơ duyên chính là tên vô sỉ…Là em trai của cậu?”

Tiêu Thấm cười tươi như hoa, nói: “Em trai của tớ chính là đồ đệ của Thiên Huyền Tử, cơ duyên mà cậu nói đến chắc hẳn là em ấy.”



“Này…Này là thật sao?”

Long Diệc Tuyết vẫn không thể tin nổi, một người như Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao lại có đồ đệ lưu manh như vậy?

Nếu như Lục Vân biết suy nghĩ của cô ấy thì hắn nhất định sẽ khinh thường cô ấy không thương tiếc.

Tiên phong đạo cốt?

Buồn cười chết đi được, điều đó căn bản không hề tồn tại.

Lão già đó thậm chí còn không đoan chính bằng hắn, ông ấy chỉ được vỏ bọc tốt ở bên ngoài thôi.

Tiêu Thấm khẳng định: “Diệc Tuyết, cậu nói rằng ông nội sắp không trụ được nữa, sao tớ có thể đùa giỡn với cậu vào lúc này được chứ? Tiểu Lục Vân chính là đồ đệ của Thiên Huyền Tử. Chắc cậu cũng đã nghe danh Thần y Giang Thành rồi đúng không? Chính là hắn.”

Sau khi cô nói xong, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.

Long Diệc Tuyết trợn trừng mắt nhìn Lục Vân. Cô ấy có chút không thở nổi, nói: “Cậu thật sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao? Cậu chính là cơ duyên của Long gia chúng tôi ư?”

Lục Vân đen mặt nói: “Phi phi phi, đừng lúc nào cũng treo trên miệng cơ duyên, cơ duyên. Chị mới là cơ duyên.”

Tuy nói chuyện rất lưu manh nhưng hắn cũng không phủ nhận.

Đôi mắt đẹp của Long Diệc Tuyết hiện lên vẻ hưng phấn, nói: “Cơ…Lục tiên sinh, ngài quả là cao nhân. Nể mặt tình bạn giữa tôi với Tiêu Thấm, ngài có thể cứu mạng ông nội của tôi không?”

“Tôi không phải là cao nhân, tôi chỉ là một tên lưu manh vô sỉ thôi.”

Lục Vân kiêu ngạo nói.

Ai mà chẳng có chút nóng tính chứ?

Hừ!

“……”

Long Diệc Tuyết cười khổ một tiếng, sau đó đột nhiên khom người quỳ xuống trước mặt Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, Diệc Tuyết biết sai rồi. Vừa rồi tôi không nên mắng ngài như vậy, mong ngài có thể tha thứ cho tôi.”

“Đừng nói như vậy, chị là con gái, con gái sao có thể nhận minh sai được? Chị nhất định là đang nói dối. Mà chị nói cũng đúng, tôi đích thực là một tên lưu manh vô sỉ.”

“Lục tiên sinh, tôi không hề nói dối. Thật sự xin lỗi ngài, ngài nhìn xem tôi đã quỳ xuống rồi.”

“Không, chị đang nói dối.”

“……”

Nhất thời, Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK