Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Vân châm cứu huyệt vị đặc thù thì có một cây châm hơi chếch xuống xương quai xanh làm cổ áo của Lâm Thanh Đàn trễ xuống một chút nên có thể trông thấy hẻm núi lớn trên sông băng.

Lục Vân cố hết sức để kiềm chế chính mình.

Lâm Thanh Đàn nghi ngờ nhìn hắn mà nói: “Em trai, chị phát hiện sau khi em trở về từ kinh thành thì hơi thay đổi, hừm… Trở nên không lưu manh như trước kia.”

Đổi lại là trước kia, đừng nói là giật cổ áo xuống, dù Lâm Thanh Đàn có quấn mình kín mít thì tên hư hỏng này cũng sẽ mượn cớ dạy mình châm cứu mà điên cuồng đụng chạm.

Hiện tại Lục Vân đã giảm bớt rất nhiều.

Thậm chí khi châm cứu lên huyệt vị đặc biệt thì ánh mắt hắn cũng không ngó bậy nữa.

Chuyện này không đúng!

Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Lâm Thanh Đàn nói một câu: “Em năm cũng thế, gần đây có vẻ càng ngày càng mặt mày tỏa sáng!”

Nghe thấy lời này, ngón tay cầm châm của ‘Lão trung y’ Lục Vân đột nhiên run lên một cái.

Lục Vân chưa từng phủ nhận mình là lưu manh, nhất là trước mặt những chị gái đẹp như tiên nữ của mình thì bản tính lưu manh này cũng lộ ra rõ ràng hơn.

Cái này phải cảm ơn cách giáo dục của người sư phụ là lão đạo sĩ.

Cộng thêm lão đạo sĩ lừa hắn nói trước khi Vô Danh Thần Công đại thành thì không thể tiết Nguyên Dương, điều này càng làm ngọn lửa trong bụng Lục Vân tích lũy càng tràn đầy.

Thử hỏi có người trẻ tuổi khí huyết tràn trề nào chịu nổi sự dày vò này?

Không phóng lửa ra được thì Lục Vân chỉ có thể đến giải quyết buồn bực trong lòng thông qua phương thức khác, ví dụ như đùa giỡn người đẹp.

Nhưng từ lần trước sau khi mơ mơ hồ hồ xảy ra quan hệ với Sở Dao thì tính cách của Lục Vân thật sự xảy ra chút thay đổi.

Đó là một loại tâm lý nặng nề và phức tạp.

Cũng có thể nói là tinh thần trách nhiệm!

Tất nhiên hắn không còn dám làm xằng làm bậy như trước đây nữa.

Sau khi trở về từ kinh thành, Lục Vân và Sở Dao đều không nhắc một chữ tới chuyện kia, đôi bên cũng ngầm hiểu nên không đâm thủng lớp giấy gượng gạo này.

Nhưng Lục Vân không nghĩ tới chị hai đã nhìn ra.

Cô nhất định đã nhìn ra, không thì sẽ không đột nhiên nói câu này, còn dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình chằm chằm.

Tay Lục Vân run lên một chút, chỉ có thể giả điên giả dại cười gượng và nói: “Ha ha, chị hai, em cảm thấy chị suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ chín chắn lên mà thôi. Còn chị năm thì gần đây không phải luôn sử dụng ‘Khuynh Thế Dung Nhan’ sao, làn da càng sáng loáng là chuyện rất bình thường.”

“Thật là vậy sao?” Lâm Thanh Đàn mập mờ chớp chớp mắt và nói: “Đừng quên chị học trung y đấy!”

Trung y coi trọng nhìn, ngửi, hỏi, sờ.

Nhìn là bao gồm thần, sắc, hình, thái….

Màu da của Sở Dao vốn rất tốt, sự thay đổi của cô chỉ nằm ở tinh khí thần, mà sự thay đổi từ bên trong này nhất định không phải hiệu quả của mặt nạ.

Hơn nữa vừa rồi rõ ràng Lục Vân đang chột dạ.

Tay run là một trong những biểu hiện của chột dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK