Bạch Long Vương kinh hãi thốt lên, sau đó xông tới phía trước gầm lên với Cao Phong, hùng hổ như thể ngay giây kế tiếp sẽ bóp chết Cao Phong.
Sau khi hai chữ màu máu đó xuất hiện, máu huyết tích tụ trong cơ thể Cao Phong dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng hắn ta không còn khó chịu nữa, chỉ thấy trên trán hắn ta còn sót lại từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: “Sư phụ, không có, con không có đắc tội Thiên Sáp Vương.”
Bạch Long Vương sao có thể tin lời của hắn ta được?
“Nếu không có thì Thiên Sáp Vương để lại chân khí trong người con làm gì? Con có thể giải thích được không! Thử giải thích cho ta nghe xem?”
Cao Phong vô cùng sợ hãi, hô hấp của hắn ta như dừng lại ngay khắc này.
Thật sự là!
Hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Sau khi từ tỉnh Giang Nam trở về, Cao Phong đã trực tiếp đến gặp Bạch Long Vương để thuật lại tình hình, hắn ta hoàn toàn không tiếp xúc với người tu luyện nào cả, chứ đừng nói đến Thiên Sáp Vương.
Thận chí Cao Phong còn không biết Thiên Sáp Vương là ai!
Làm sao người đó có thể để lại dấu vết chân khí trong cơ thể hắn ta chứ?
Cao Phong cảm thấy lực siết trên cổ ngày càng mạnh, hô hấp ngày càng khó khăn làm đại não thiếu oxy, nhãn cầu trợn ngược lên, tựa như ngay giây tiếp theo thôi hắn ta sẽ nghẹt thở mà chết.
Thật may mắn.
Khi hắn ta tưởng mình chết chắc rồi, Bạch Long Vương lại buông tay.
Tay chuyển sang nắm lấy thân thể hắn ta ném ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường gây ra một tiếng nổ lớn.
Cao Phong vừa thở hổn hển vừa nôn ra máu, trông vô cùng đau khổ.
Bạch Long Vương tức giận hét lên: “Hãy kể chi tiết cho ta biết hôm nay con đi những đâu và có tiếp xúc với những ai, nếu dám bỏ sót chi tiết nào thì con đi chết đi.”
Bạch Long Vương cũng sợ chứ!
Cao Phong là đệ tử của ông ta, nếu hắn ta đã dám chọc tới Thiên Sáp Vương thì người làm sư phụ như ông ta sợ rằng cũng không tránh khỏi liên lụy được.
Hai ký tự màu đỏ như máu này chính là lời cảnh cáo của Thiên Sáp Vương dành cho ông ta.
Cho nên Bạch Long Vương phải tìm ra ai là Thiên Sáp Vương, sau này có gặp mặt cũng phải cẩn thận đi đường vòng, nếu không lại chọc đến hắn lần nữa, ông ta có một ngàn cái đầu cũng không đủ dùng.
Đến lấy hơi để kể Cao Phong còn không dám, hắn ta không chần chừ giây nào, vội vàng kể hết những nơi mình đã đến hôm nay và những người hắn ta đã tiếp xúc.
Bao gồm cả hai người Đàm Trí Minh và Lý Lộ vừa rồi.
Sau khi nghe hắn ta nói hết.
Sắc mặt Bạch Long Vương càng ngày càng âm trầm, sát khí dâng trào, ông ta quát: “Chỉ vậy thôi sao, còn sót cái gì không?”
Hôm nay Cao Phong không có tiếp xúc với nhiều người, mà trong số những người hắn ta vừa kể có vẻ như không có thể là Thiên Sáp Vương.