Ông ta trăm tính ngàn kế cho rằng bản thân tránh được Tông sư Hoá Cảnh của Khương gia nhưng lại không hề biết nhân vật nguy hiểm thật sự đang đứng trước mặt mình.
Khương Lam à Khương Lam, không ngờ bên cạnh con gái của bà lại tồn tại một người đáng sợ như vậy, bà bị mù à?
Mã Tam gia gào trong sự tuyệt vọng.
Trong lúc mọi chuyện diễn ra, cuối cùng Diệp Khuynh Thành cũng tỉnh lại sau cơn mê. Khi thấy mình đang ngồi trong xe, cô hơi bất ngờ một chút rồi sau đó lại vô cùng lo lắng.
“Tiểu Lục Vân đâu? Tiểu Lục Vân sao rồi? Con phải quay lại tìm tiểu Lục Vân!”
Trong lòng Khương Lam thầm mắng Lục Vân đáng đời nhưng khi thấy con gái ở bên cạnh như vậy, bà cũng kinh ngạc và vội vàng hỏi: “Khuynh Thành, con sao vậy. Không phải con đã đồng ý rời đi cùng với chúng ta rồi hay sao?”
“Con đồng ý rời đi với hai người lúc nào? Mau cho con xuống xe, con phải đi tìm tiểu Lục Vân!” Diệp Khuynh Thành nói.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không biết con gái mình đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ bị mê hoặc ư?
Thế nhưng cho dù con bé đã xảy ra chuyện gì thì hiện tại cũng không thể quay lại tìm tên họ Lục kia được. Vì thế, Khương Lam trầm giọng nói: “Khuynh Thành, con bình tĩnh lại đã. Bây giờ con quay lại tìm cậu ta thì có ích gì? Mã Tam gia đã nói muốn dạy cho cậu ta một bài học, không ai có thể cứu cậu ta được đâu!”
“Con không nghe. Cho dù phải chết, con cũng phải chết cùng tiểu Lục Vân…”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu nguầy nguậy, cô chợt nhớ ra gì đó, nắm lấy tay Khương Lam và cầu xin: “Mẹ! Không phải vừa rồi mẹ nói con có ông cố là võ giả sao. Nếu như mẹ đi gặp Mã Tam gia, nhất định ông ta sẽ nể mặt ông cố mà tha cho tiểu Lục Vân.”
“Khuynh Thành, thật ra…”
Đột nhiên trên mặt Khương Lam lộ vẻ phức tạp.
Thực ra, vì ngày trước xảy ra một vài mâu thuẫn nên bà đã cắt đứt quan hệ với Khương gia ở Kim Lăng từ lâu. Vì thế, sau khi kết hôn ở Giang Nam, bà chưa từng nói với người ngoài rằng mình sinh ra tại Khương gia ở Kim Lăng. Nếu như không phải hôm nay bị dồn ép đến tận cùng thì Khương Lam cũng không muốn đem Khương gia ra hù dọa Mã Tam gia.
“Mẹ, con cầu xin mẹ, chỉ cần mẹ cứu tiểu Lục Vân thì con sẽ ở lại Diệp gia và làm theo mọi sự an bài của mẹ.” Diệp Khuynh Thành khóc nói.
“Thật không?”
“Thật ạ!”
Diệp Khuynh Thành nặng nề gật đầu.
Khuôn mặt của hai vợ chồng Diệp Hướng Vinh đều vui vẻ. Mặc dù bọn họ biết rằng khả năng cao là Lục Vân sẽ bị Mã Tam gia đánh trọng thương khi bọn họ quay trở lại nhưng bọn họ vẫn sẵn sàng thử. Vì vậy, bọn họ vội vàng quay lại.
Lúc đó, tại biệt thự Mã gia.
Thẩm Kim Hoa và Thẩm Tĩnh Nghi gần như đến cùng một lúc. Thậm chí, hai người còn không có thời gian nói chuyện đã vội chạy vào trong. Bọn họ cầu nguyện rằng Lục Vân sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau khi vào đến sân biệt thự, còn chưa kịp chạy vào đến đại sảnh thì đã trông thấy một người đàn ông bình tĩnh đi ra ngoài.