Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó dừng lại.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kỳ lạ của Uông Đào ở khoảng cách gần.

Đôi mắt hắn dần hiện lên ý cười.

“Thật ra thì chuyện anh đào góc tường* của Diệp Vô Địch, cậu ta không quan tâm nữa, cho nên với tư cách là anh rể cũng không tiện can thiệp nhiều vào chuyện này. Nhưng mà, sự xấu xí của anh đã làm tôi đau mắt, hiện giờ tôi thật sự rất muốn đánh anh.”(*cướp người)

Tin mới nhất! Không quảng cáo!

Sự xấu xí của bạn làm ảnh hưởng đến mắt tôi.



Câu này như một đòn tâm lý.

Vừa dứt lời, Lục Vân vung tay tát thẳng vào mặt Vương Đào một phát.

Chát!

Đòn tâm lý cùng đòn vật lý đều nở hoa.

Vương Đào sửng sốt.

Vương Đào không ngờ Lục Vân lại tát mình. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta bị tát.

Anh ta lập tức nổi quạu.

Lửa giận bừng bừng!

“Thằng khốn này, tao muốn mày chết không yên! Đoạn Bằng, sao anh còn đứng đó? Sao không mau chóng giết thằng nhãi này đi? Tôi sẽ chặt xác tên đó thành trăm mảnh cho chó ăn!”

Vương Đào gầm lên.

Tuy anh ta không phải là tu võ giả nhưng anh ta vẫn có thể ra lệnh cho Đoạn Bằng vì bối cảnh vững chắc của anh ta.

Trong lòng Đoạn Bằng thầm vui mừng, đây chính là cảnh tượng mà anh ta muốn nhìn thấy. Sau khi nghe được mệnh lệnh của Vương Đào, anh ta lập tức gật đầu bước ra ngoài, thở ra một hơi thật mạnh.

Vương Đào lại nhìn Diệp Vô Địch một cái, tiếp tục ra lệnh: “Giết thằng nhãi kia đi, hôm nay tôi muốn hai tên kia chết không toàn thây!”

“Đừng…”

Đúng lúc Đoạn Bằng chuẩn bị ra tay, đột nhiên Lưu San San chạy đến trước mặt Vương Đào với sắc mặt tái nhợt, cầu xin tha thứ: “Vương thiếu gia, chuyện này không liên quan đến Vô Địch. Xin anh hãy tha cho Vô Địch có được không?”

“Vô Địch? Cô với tên khốn đó cũng tình cảm quá nhỉ. Nếu như cô thích cậu ta như vậy thì chết cùng nhau đi!”

Vương Đào nở nụ cười dữ tợn. Anh ta đột nhiên túm lấy tóc của Lưu San San, tát vào mặt cô ta. Cái tát mạnh đến mức khiến cho khóe miệng cô ta chảy máu.

Cô ta ngã loạng choạng trước mặt Diệp Vô Địch.

Khuôn mặt cô ta đầy tuyệt vọng.

Từ tiếng cười hung dữ vừa rồi của Vương Đào, Lưu San San có thể cảm nhận rõ ràng Vương Đào không hề thích cô ta mà chỉ muốn chơi đùa với cô ta.

Sau khi chơi đùa xong, anh ta có thể vứt bỏ cô ta bất cứ lúc nào, giống như vứt bỏ một túi rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK