Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thể!”

Khương Lam còn chưa nói dứt câu đã bị Mã Tam gia ngắt lời một cách vô tình.

Chỉ thấy ông ta đứng dậy từ chiếc ghế dài, trong thoáng chốc một bầu không khí ngột ngạt đầy quyền uy tràn ngập khắp nơi trong phòng khách.

“Này người đẹp Khương kia, tôi đây cũng chẳng vòng vo với bà làm gì, con gái của bà đã lọt vào mắt xanh của Tam gia này rồi, nếu như bà biết thức thời một chút thì mau đưa theo lão chồng mình cút về Diệp gia mấy người đi, để chuẩn bị cho sáng ngày mai…À không chính xác là trưa mai tôi sẽ mang con gái mấy người về trả lại nguyên vẹn.”

“Còn nếu như bà không chịu thức thời.”

Mã Tam gia cười lạnh một cái, ánh mắt đầy trần trụi tục tĩu lướt qua người Khương Lam, cái thân hình đã được sử dụng cả đời người của bà mà ông ta cũng phải thèm đến nhỏ dãi.

“Còn nếu như bà không biết thức thời thì tôi nay bà cũng ở lại Mã gia này với tôi đêm nay luôn, hai mẹ con cùng hầu hạ hai cha con tôi cả đêm.”

Roẹt!

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Khương Lam tái mét không còn giọt máu.

Diệp Hướng Vinh bên này nãy giờ cố gắng đè nén lại cơn lửa giận trong lòng, nhưng cũng nhịn không nổi mà mở miệng nói:

“Mã Tam gia à, ông làm ơn đừng có ức hiếp người quá đáng, đúng là Diệp gia chúng tôi không phải tu võ giả gì quá khủng khiếp, nhưng tuyệt đối không phải thích động là động đâu!”

“Ồ, thế à?”

Ánh mắt Mã Tam gia đầy sự hằn học sắc bén mà nhìn về phía Diệp Hướng Vinh.

Bắt gặp ánh mắt rét lạnh đó, Diệp Hướng Vinh không khỏi sợ hãi mà lùi về sau một bước, trên người cũng bất giác đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đúng là khí thế của một người tu võ giả nó đáng sợ hơn hẳn so với người bình thường.

Mã Tam gia cười đầy khinh miệt, sau đó ông ta chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nói đầy ngạo nghễ:

“Chỉ là một Diệp gia cỏn con thôi, trong mắt Mã Tam gia tôi mà nói cũng chẳng là cái thá gì.”

Diệp Hướng Vinh nghe vậy cơ thể tức giận run lên bần bật, trong lòng tức giận dồn vào một cục, nhưng cũng đành bất lực.

Bởi mấy kẻ tu võ giả là bá đạo như vậy đó!

“Mã Tam gia.”

Bên này Khương Lam lên tiếng, ánh mắt của bà cũng trở lên dò xét đe dọa hơn.

“Đúng là Diệp gia chúng tôi chả là cái thá gì đối với ông, thế Kim Lăng Khương Gia thì sao hả?”

“Kim Lăng Khương Gia?”

Mã Tam gia đột nhiên đắn đo suy tư hơn nhiều, sau đó tầm mắt đột nhiên dồn về phía Khương Lam.

“Khương Lam Viễn có quan hệ gì với bà?”

“Đó là ông tôi.”

Khương Lam nói một cách rõ ràng.

“Khương Thiên Viễn là ông của bà sao?”

Nghe đến đây, con ngươi của Mã Tam gia bỗng co lại nhanh chóng, sau đó ông ta bỗng im lặng hồi lâu.

Khi nhắc tới Kim Lăng Khương gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK