Diệp Khuynh Thành ngạc nhiên, sao lại có một người Đông Dương chạy ra thế này?
Lục Vân cũng hơi sửng sốt.
Ichisuke Eikawa lặp lại lần nữa bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Anh, ánh với tối!”
Lúc này Lục Vân mới phản ứng lại, anh ta đang nói ‘ Anh đánh với tôi ’, lập tức quái lạ mà nhìn anh ta và nói: “Vì sao tôi phải đánh với anh?”
Thật không thể hiểu được.
Lúc này, giọng nói của Âu Dương Minh Hạo cũng truyền đến từ chỗ cua quẹo: “Anh Ichisuke là bạn của tôi, nghe nói công phu của anh rất lợi hại nên muốn so đấu một chút, cũng không có ác ý.”
Lúc này Lục Vân làm sao còn không hiểu.
Người có tâm địa không tốt như Âu Dương Minh Hạo, sao có thể mời hắn đến ăn tối để chuộc lỗi, chỉ sợ bên trong đã đào sẵn một cái hố sâu không đáy, đợi hắn tới dính bẫy mà thôi!
Liệu Lục Vân có sợ nhảy vào cái hố này không?
Dĩ nhiên là không.
Nhưng hắn không có nhu cầu đó.
Cho nên Lục Vân lắc đầu và nói: “Xin lỗi, tôi không có tâm trạng để đấu với anh, anh không phải đối thủ của tôi, đồ ngu xuẩn, hơn nữa anh còn không biết mình đang bị lợi dụng!”
Hắn không một chút kiêng kỵ nào khi nói lời này, bởi vì nói ra Ichisuke Eikawa cũng không thể hiểu được.
Quả nhiên Ichisuke Eikawa cũng chỉ hiểu một nửa câu, anh ta đưa mắt nhìn Âu Dương Minh Hạo để được giúp đỡ, muốn anh ta giúp mình dịch nửa câu sau.
Âu Dương Minh Hạo vẫn bình tĩnh, nói vài câu bằng ngôn ngữ của phương Đông, dịch là Lục Vân đang khinh thường anh ta, nói rằng taekwondo của anh ta không chịu nổi một kích của hắn.
Ichisuke Eikawa lập tức nổi giận: “Baka*! quá đáng, hôm nay cậu phải đấu với tôi một trận!”(*ngu ngốc trong tiếng nhật)
Nói xong anh ta liền tạo dáng TaeKwonDo, một chân đứng thẳng, một chân đá quét không khí trước mặt Lục Vân, cú đá sắc bén xé gió phát ra tiếng vù vù.
Có thể nhìn ra được, anh ta rất có bản lĩnh.
Ah!
Càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?
Lục Vân lại cảm thấy thú vị.
Liếc nhìn Âu Dương Minh Hạo đang cười thầm một cái, lạnh lẽo nói: “Hay lắm tên nhãi này, anh rất hợp làm phiên dịch viên đó, không đi làm Hán gian thật sự là nhân tài không được trọng dụng.”
Sắc mặt Âu Dương Minh Hạo hơi thay đổi.
Lục Vân không đợi anh ta nổi giận, tiếp tục nói: “Hiện tại anh có thể nào dịch là, tôi muốn hỏi anh ta một cước mười lăm năm công lực này của tôi, thì anh ta có dám tiếp không.”
Vừa dứt lời
Phanh!