Tiến sĩ Edeson trốn trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất không khỏi kinh hãi kêu lên: “ĐM, Long quốc, Thiên Sáp Vương, thật sự quá đáng sợ!!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Đó là một loại hợp kim kim loại có thể chống lại cả đạn bác đấy, vậy mà lại bị một quyền của Thiên Sáp Vương đánh nát, ông ta làm sao có thể không kinh ngạc? Phải nói là sợ hết cả hồn!
“Thiên Sáp Vương, xin hãy tha mạng!”
Khi Lục Vân bước vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Edson đã quỳ trên mặt đất, run rẩy không thể kiểm soát.
Các nhà nghiên cứu tham gia thí nghiệm gen cũng vô cùng sợ hãi.
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, hắn tiến lên dùng một cước đá văng Edson, quát: “Nói tiếng Trung!”
Edson sửng sốt, không hiểu Lục Vân đang nói cái gì.
Lúc này, một nhà nghiên cứu đang run rẩy bên cạnh Edson, dùm giọng nói run rẩy nói với ông ta, Edson hoảng sợ vội vàng mở miệng nói: “No…no…no…”
Rõ ràng là ông ta không biết tiếng Trung.
Thiên Cô nói: “Vương, hãy để tôi phiên dịch!”
Lục Vân gật đầu và nói: “Hỏi ông ta, ai đã ra lệnh cho ông ta thực hiện loại thí nghiệm gen này, và có bao nhiêu phòng thí nghiệm di truyền như vậy nữa.”
Thiên Cô không chỉ giỏi ngôn ngữ của Nam Ngư quốc, anh ta nói tiếng Anh rất trôi chảy, anh ta nhanh chóng dịch các câu hỏi của Lục Vân cho Edeson, hai người trao đổi vài câu.
Rất nhanh.
Thiên Cô trả lời: “Ông ta nói ông ta không biết gì cả, ông ta chỉ cầm tiền để làm việc thôi.”
“Cái gì cũng không biết?”
Lông mày Lục vân nhăn một cái, đột nhiên nhấc bổng Edson lên, lập tức bẻ gãy cổ ông ta: “kêu nói tiếng Trung cũng không biết nói, giữ ông lại làm gì”
Pụp!
Cơ thể của Edson mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Mà nhà nghiên cứu run rẩy vừa rồi, đã phiên dịch cho Edson lập tức cầu xin tha thứ nói: “Thiên… Thiên Sáp Vương, tôi có thể nói tiếng Trung, tôi có thể nói tiếng Trung, xin đừng giết tôi!” Lục Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Mặc dù cách bởi chiếc mặt nạ, nhưng nhà nghiên cứu kia gần như ngất đi vì sợ hãi.
“Thiên Cô, đi thôi!”
Lục Vân không để ý tới những nhân vật nhỏ này, xoay người mang theo Thiên Cô rời căn cứ thí nghiệm.
Quần áo của những nhà nghiên cứu này ướt đẫm mồ hôi, họ cảm thấy như mình đã sống sót sau một trận đại thảm họa.
Bên ngoài căn cứ thí nghiệm.
Máy bay quân sự lượn lờ trên bầu trời Nam Ngư quốc.
Một sự kiện lớn như vậy, làm sao quân đội của Nam Ngư quốc có thể không biết.