Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ ruột của hắn, đã chết?

Không thể nào!

Chuyện này không thể nào là sự thật được!

Lục Vân lắc đầu, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, tâm trạng cũng dao động vô cùng dữ dội.

Chắc là Doãn Thu Thuỷ đang nói đùa với mình thôi!

“Cậu rất thương tâm sao?”



Doãn Thu Thủy giễu cợt, lúc này bà ấy mới quay đầu nhìn Lục Vân, thấy hắn sững sờ như vậy, bà ấy lại nở một nụ cười mỉa mai: “Cậu có biết hung thủ giết em gái tôi là ai không?”

Doãn Thu Thủy dừng lại một chút và nhìn Lục Vân với vẻ mặt chế giễu.

Lục Vân không lên tiếng, mà chỉ yên lặng siết chặt nắm đấm, móng tay không sắc bén nhưng vẫn đâm sâu vào da thịt trên lòng bàn tay, liên tiếp xé ra các vết rách hình lưỡi liềm, máu tươi từ đó cũng tràn ra.

Hiện giờ hắn còn chưa tiếp nhận được tin tức mẹ mình đã chết, chứ đừng nói đến việc mẹ mình chết là do có người giết!

Kẻ giết người chết tiệt!

Thân thể Lục Vân dâng trào sát ý, cả người hắn giống như một thanh kiếm sắc bén ngưng tụ vô số oán niệm âm u phóng thẳng lên trời.

Phẫn nộ!

Hắn đang cực kì phẫn nộ!

Trong mắt Doãn Thu Thủy lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến sự thù hận của bà, bà ấy nói tiếp: “Đến cậu cũng biết tức giận, cũng biết hận kẻ đã giết người huống chi là nhà họ Doãn của chúng tôi, làm sao chúng tôi không hận kẻ đó cho được?”

“Bình thường người được cha tôi cưng chiều nhất chính là em gái tôi, ông ấy chiều chuộng em tôi đến mức ngay cả tôi cũng không thể không nảy sinh lòng ghen tị, vì vậy mà, sau khi biết về cái chết của em gái tôi, cậu có thể tưởng tượng ra ông ấy đã khổ sở đến cỡ nào không?”

“Cha tôi chỉ hận không thể chém kẻ giết người đó thành trăm ngàn mảnh, hận không thể nghiền nát xương cốt của kẻ đó thành tro bụi!”

Thân thể của Lục Vân không kìm nén được run rẩy, sắc mặt dần trở nên có chút dữ tợn, hắn gầm lên: “Bà chỉ cần nói cho tôi biết, ai là hung thủ đã giết mẹ tôi?!”

“Cậu muốn biết sao?” Vẻ mặt chế giễu của Doãn Thu Thủy càng ngày càng tăng.

“Nói!”

Sát ý trong cơ thể của Lục Vân đã tăng lên đến cực điểm, lúc này đây toàn bộ khu nghĩa trang của nhà họ Doãn cũng mơ hồ rung động thật mạnh, như thể cơn giận của hắn đã mạnh đến mức đánh động đến cả những linh hồn tổ tiên đã chết của nhà họ Doãn.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo đây của Doãn Thu Thủy lại lập tức khiến Lục Vân sụp đổ.

“Hung thủ giết em gái tôi chính là cha cậu!”

“……”

Lại một tia sét khác đánh thẳng vào trong cơ thể Lục Vân, hận thù và sát ý vừa ngưng tụ đến đỉnh điểm cũng lập tức biến thành chấn động và nỗi bàng hoàng không thể tin được.

Hung thủ giết mẹ hắn lại là cha của hắn?

Tại sao lại như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK