Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là câu trả lời mà cậu muốn, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?”

Có hài lòng không?

Lời nói của Doãn Thu Thủy không khác gì một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim của Lục Vân.

Sự thật mà bấy lâu bản thân tìm kiếm thực ra lại tàn khốc như vậy.

Lục Vân cảm thấy rất khó chịu, giống như có một tảng đá vô cùng nặng đè lên ngực, khiến hắn không thở được.

Hắn không biết mình phải làm gì.

Cha giết mẹ, ông ngoại sẵn sàng giết cha bất cứ lúc nào để trả thù cho mẹ.

Thật là một mối quan hệ biến thái.

Trước đây Lục Vân chưa bao giờ nghĩ sự thật sẽ như thế này.

“Dì, con muốn ở lại đây với mẹ con một lát nữa, được không?” Lục Vân nhìn Doãn Thu Thủy bằng ánh mắt cầu xin, hỏi.

Một tiếng ‘dì’ khiến cơ thể mảnh khảnh của Doãn Thu Thủy đột nhiên run lên.

Bà ấy không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ quay người rời đi, im lặng đi đến trước cửa mộ ngẩn người.

Bà ấy cũng cảm thấy rất khó chịu.

Năm ấy không có ai trong nhà họ Doãn biết việc em gái mang thai, ngoại trừ một mình Doãn Thu Thủy.

Từ giọng điệu của em gái, Doãn Thu Thủy có thể nghe ra em ấy hết sức hào hứng về việc mình mang thai, dường như việc có thể sinh ra một mạng sống là điều đáng tự hào nhất trong cuộc đời em ấy.

Doãn Thu Thủy cũng hết sức giúp em ấy giữ bí mật.

Nhưng ai ngờ chuyện xảy ra tiếp theo lại giáng một đòn đau đớn vào bà ấy và cha bà như vậy.

Nguyên nhân của tất cả chuyện này đều từ người đó mà ra.

Người đó mới là kẻ đáng chết!

“Thu Thủy, tên nghiệt chủng đó đâu rồi?”

Trong lúc Doãn Thu Thủy đang chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ, một giọng nói khàn khàn đột nhiên từ xa truyền đến.

Ngước lên, bà nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy thăng trầm của cuộc sống, đang đi về phía bên này với vẻ mặt u ám.

Doãn Phái.

Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành

Cha của Doãn Thu Thủy.

Bây giờ Doãn Phái mới ngoài sáu mươi nhưng trông ông ta như một cụ già 80 tuổi, khuôn mặt khắc đầy dấu vết đầy thăng trầm của cuộc đời.

Tóc của ông ta bạc trắng chỉ sau một đêm sau khi biết tin con gái mình qua đời.

Có thể thấy chuyện đó để lại nỗi đau sâu đến nhường nào.

“Ba…”

Doãn Thu Thủy nhìn thấy Doãn Phái đi tới thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, chần chừ không muốn nói.

“Chết tiệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK