Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được!”

Lục Vân lập tức sầm mặt lại, chỉ cần nghĩ tới chị hai bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực thì trong lòng hắn đã cảm thấy rất khó chịu.

Tình cảm của hắn đối với các chị rất phức tạp, rất bá đạo, trong nhất thời khó mà nói rõ.

Liễu Yên Nhi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà giễu cợt: “Xem đi, Tiểu Lục Vân, quả nhiên em đang ghen mà còn không thừa nhận!”

Sắc mặt Lục Vân rất khó coi.

Lúc này giọng của Diệp Khuynh Thành bỗng truyền đến từ sau ghế sô pha: “Được rồi Liễu Yên Nhi, em đừng đùa nó, chị sợ nó tức giận rồi đốt luôn nhà của chúng ta đấy.”

Đùa?

Lục Vân ngơ ngác nhìn về phía Diệp Khuynh Thành: “Chị Khuynh Thành, ý chị là những lời vừa rồi là đùa em à?”

Diệp Khuynh Thành nhếch miệng: “Lâm Thanh Đàn chỉ đang bận nghiên cứu phương thuốc mới nên khoảng thời gian này luôn ở Trung y quán của mình thôi, có gì lạ chứ.”

Trước kia lúc Lục Vân chưa về thì Lâm Thanh Đàn đã thường xuyên ở lại Hạnh Lâm Đường, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nhưng trong lòng cô vẫn chua lè, nghĩ thầm nếu mình cũng nói đùa cho Tiểu Lục Vân là mình có bạn trai thì không biết Tiểu Lục Vân có quan tâm như vừa rồi không?

Đương nhiên, Diệp Khuynh Thành không thể nói đùa như thế được.

Ai bảo cô là nữ thần cao ngạo chứ!

Nghe Diệp Khuynh Thành giải thích xong, rốt cục sắc mặt của Lục Vân cũng dịu lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn rất khó miêu tả tâm tình vừa rồi của mình.

Có lẽ tình cảm của hắn đối với các chị là bá đạo và không nói lý như vậy đó!

Liễu Yên Nhi đạt được mưu kế nên ôm bụng cười đến run rẩy cả người trên ghế sa lon: “Ha ha, Tiểu Lục Vân, em thật quá đáng yêu, biểu cảm vừa rồi của em làm chị bây cười muốn chết luôn.”

“Chị còn có mặt mũi cười?” Lục Vân trừng cô một cái: “Quay người lại cho em!”

“Quay người lại làm gì?”

Pia!

Lục Vân trực tiếp dùng hành động trả lời cô, hắn túm lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi rồi lật úp lên ghế sa lon, sau đó đánh một cái thật mạnh vào vị trí vừa tròn vừa vểnh kia.

Lúc này Liễu Yên Nhi cười không nổi nữa.

“Tiểu Lục Vân chết bầm, em muốn đi đâu? Mau đứng lại cho bà!”

Liễu Yên Nhi nổi giận hét lớn một tiếng, Lục Vân lại không quay đầu lại: “Ra ngoài đi dạo, chị Yên Nhi, của chị thật co dãn, không kém chị Khuynh Thành chút nào, ha ha!” . Hã𝘺 𝘵ìm đọc 𝘵ra𝑛g chí𝑛h ở ++ Tr𝗨m𝘵ru𝘺 ệ𝑛.v𝑛 ++

Cuối cùng hắn còn không quên đùa giỡn một câu, lập tức làm hai mỹ nữ trong phòng khách tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Có giỏi thì đêm nay em đừng trở về!”

Diệp Khuynh Thành lạnh mặt khoá hết cửa chính cửa sổ lại, mặc dù cô biết không có tác dụng, tiểu lưu manh kia muốn vào thì dễ như trở bàn tay, nhưng khí thế thì không thể thua được.

Ai bảo hắn đùa giỡn Liễu Yên còn kéo mình theo.

Người cao ngạo như chị đây không cần mặt mũi sao?

Diệp Khuynh Thành thở phì phì mà nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK