Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là điều Lưu San San mong muốn.

Điều cô ta muốn là có thể có chỗ đứng ở kinh thành, để đạt được mục đích nhanh nhất và hiệu quả nhất cô chỉ còn cách gả cho công tử giàu ở kinh thành.

Đây cũng là điều mà rất nhiều cô gái Bắc Điêu* nghĩ trong đầu.(* đề cập đến những người đến từ các khu vực ngoài Bắc Kinh, đăng ký hộ khẩu ngoài Bắc Kinh, sống và làm việc tại Bắc Kinh)

Lưu San San cảm thấy tự tin với vẻ ngoài của mình.

Và sự xuất hiện của Uông Đào là một cơ hội.

Một khí bối cảnh của một người đủ mạnh thì ngoại hình và các yếu tố khác dường như không còn quan trọng nữa.



Lưu San San nhanh chóng thuyết phục bản thân mình.

Thật ra chính cô ta cũng biết Uông Đào tìm tới cô chỉ vì cô còn rất trẻ cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, hắn ta chỉ coi cô là thú vui nhất thời, cô muốn vào Uông gia nào có dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, việc này để sau rồi tính.

Hiện tại Lưu San San chỉ hy vọng Diệp Vô Địch có thể hiểu cho mình, nhưng Diệp Vô Địch lại không có ý định nhìn cô ta nữa.

Diệp Vô Địch thở dài một hơi.

“Anh rể, em không muốn tranh cãi với cô ấy nữa, đi thôi!”

Diệp Vô Địch kéo cánh tay Lục Vân nói, nhưng vào lúc này, cậu ta đột nhiên nghe thấy Uông Đào hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn đi? Tôi đã đồng ý chưa?”

Chuyện của Diệp Vô Địch không quan trọng, quan trọng là những lời nói vừa rồi của Lục Vân, mỗi câu nói đều như dùng dao cắt vào thịt của Uông Đào, sau khi cắt xong rắc muối lên.

Làm sao Uông Đào có thể để bọn họ đi dễ dàng như vậy?

Tưởng thiếu gia nhà họ Uông không cần mặt mũi nữa sao?

Không ngờ Lục Vân lại không hề có ý định rời đi mà lại cười nói: “Anh nói đúng, chuyện còn chưa giải quyết xong làm sao có thể rời đi như vậy được? Làm như vậy sẽ bứt rứt lắm!”

Chẳng những Lục Vân không có ý định rời đi, trái lại còn muốn ở lại đây, không những muốn ở lại đây mà còn muốn gây chuyện nữa.

Nếu không như vậy, thì hắn chạy lên tìm Uông Đào làm gì.

Phí chạy việc của Vân Thiên Thần Quân không phải là một số tiền nhỏ.

Uông Đào nhìn thấy thái độ của Lục Vân, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc này dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?

Chỉ dựa vào hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử sao?

Đợi đã…

Uông Đào đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt rơi vào người Diệp Vô Địch, hỏi: “Vừa rồi cậu gọi hắn là cái gì?”

“Anh rể, có vấn đề gì sao?”

Lúc này Diệp Vô Địch lớn tiếng gọi anh rể, càng nói càng thuận mồm, không nói sẽ thấy khó chịu.

Uông Đào cau mày nói: “Cậu là em trai của Lạc tiên tử sao? Không, cậu họ Diệp, còn họ của Lạc tiên tử là Lạc. Hai người là chị em họ sao?”

Nếu như Lục Vân là người đàn ông của Lạc Tiên tử, mà Diệp Vô Địch lại gọi Lục Vân là anh rể, vậy Diệp Vô Địch và Lạc tiên tử hẳn là có quan hệ chị em, cho dù không thân thiết thì chắc cũng là biết mặt nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK