Lục Vân cũng trêu tức nhìn cô ta nói: “Từ khi nào tôi biến thành bạn trai của cô?”
“Chúng ta đã từng xem mắt, không phải là bạn trai bạn gái sao? Không chỉ yêu nhau, chúng ta có thể còn sắp kết hôn rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt vuốt mái tóc dài của cô, lộ ra nụ cười tự tin.
Cô là sinh viên tài cao học rộng, còn là sinh viên từ nước ngoài du học trở về, lại còn xinh đẹp cho nên đối với bản thân cực kì tự tin.
Hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi trong quán cà phê, xem ra Lục Vân rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cô.
Lúc này đây, cô ta nắm chắc mười phần.
Nhưng cô làm sao biết được, Lục Vân đối với cô cảm thấy hứng thú, thuần túy là bởi vì tò mò, tò mò một người rốt cuộc là có bao nhiêu mặt dày, mới có thể cùng người nước ngoài quay cái video kia.
Không biết nói gì chính là, cô còn có mặt mũi về nước đi xem mắt.
Vẻ mặt Lục Vân càng trêu tức nói: “Thật sao? Sao tôi có cảm giác cô không coi trọng tôi!”
“Làm sao có thể!”
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích: “Người ta vừa rồi thấy mình trang điểm có hơi nhạt, nên đi trang điểm lại mà thôi, tôi vô cùng hài lòng với điều kiện của anh.”
Lục Vân cười cười: “Điều kiện của tôi cô hài lòng, nhưng điều kiện của cô, tôi không hài lòng!”
“Tại sao?”
“Cô chơi với người nước ngoài đến nát bét rồi, còn dám trở về xem mắt, ai cho cô mặt mũi thế?”
Lục Vân nói xong câu đó, ầm một tiếng lái Bugatti Veyron rời khỏi nơi này, để lại cho Lưu Tiểu Nguyệt một mặt mơ hồ.
Làm sao hắn biết…
Lúc này, hai cô gái đứng bên cạnh cũng phản ứng lại, chỉ vào Lưu Tiểu Nguyệt châm biếm nói: “Tôi đã nói sao cô ta lại quen mắt như vậy, hóa ra là bậc thầy nghệ thuật quốc tế!”
“Bậc thầy nghệ thuật quốc tế…”
Lưu Tiểu Nguyệt sao có thể còn không rõ, lúc cô ở nước ngoài làm những chuyện kia, đã nổi danh ở Long quốc, nhất thời hai mắt cô ta tối sầm hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Trở lại biệt thự Lục Nhân.
Lục Vân còn chưa vào cửa, đã thấy Liễu Yên Nhi dựa vào khung cửa, vươn ra một cái chân dài thon dài thẳng tắp, ngăn cản đường đi của hắn.
“Hừ hừ, tiểu Lục Vân, thừa dịp các chị em đang bơi, cậu chạy đi nơi nào đấy?”
Cô đột nhiên vọt tới, nắm lấy quần áo Lục Vân ngửi ngửi, đôi mắt đẹp hẹp dài bỗng nhiên lóe ra một tia sáng, chất vấn: “Trên người cậu sao có mùi thơm của phụ nữ?”
Lục Vân im lặng nói: “Trong nhà có ba chị gái xinh đẹp, trên người em có thể không dính tí mùi thơm nào sao?”
“Nói dối, mùi trên người cậu không phải của ba chị em bọn ta, mà là của phụ nữ khác, nếu không thành thật khai báo, chị đây phải vận dụng tư hình với cậu.” Liễu Yên Nhi giả vờ dọa nạt.
Lục Vân xem như hoàn toàn phục tùng.
Chị Yên Nhi quả nhiên là có mũi chó mà, đầu tiên là lục thùng rác của mình, bây giờ lại còn có thể ngửi ra mùi vị phụ nữ trên người mình.