Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe tên mắt kính trả lời, Lục Vân nhưng là khẽ chau mày, tiếp tục hỏi: “Là Hùng gia ở tỉnh thành?”

“Đúng!”

Tên mắt kính gật đầu.

Lục Vân lâm vào trầm tư.

Nếu như hắn nhớ không lầm, hình như Triệu Lỗi ở cô nhi viện cũng nói là anh ta đang ở rể Hùng gia?

Cái này thật đúng là trùng hợp.

Lục Vân suy tư một lát, bỗng nhiên lấy một cây kim châm cứu dài hơn hai mươi phân ra, tên mắt kính thấy thế lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Tôi… lời gì nên khai tôi cũng đã khai rồi, cậu đừng…”

“Anh đúng là sợ chết, yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh, chỉ muốn lấy của anh một giọt máu thôi.”

Lục Vân nói xong thì cầm lấy ngón tay của tên mắt kính, dùng kim châm đâm vào, trích ra một giọt máu tươi, chuyện này lại làm tên mắt kính sợ không nhẹ, cả khuôn mặt đều trắng nhợt, y như bị đánh lên một lớp phấn dày.

Lục Vân cười nhạo nói: “Anh nhát gan như vậy mà còn học người ta làm cướp, sợ là người ta đánh rắm một cái cũng làm anh run sợ đi.”

Tên mắt kính không dám nói lời nào, thế nhưng một màn diễn ra kế tiếp làm hai mắt anh ta trừng trừng.

Chỉ thấy Lục Vân trước mặt, đột nhiên vẽ ra một ấn phù màu xanh, sau đó đưa giọt máu vừa lấy được dung hợp vào, rồi ấn phù đó lại biến mất giữa lòng bàn tay của Lục Vân.

“Cậu… cậu là người tu đạo?”

Tên mắt kính hoảng sợ vô cùng nhìn một màn trước mắt, anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, lần này rõ ràng anh ta đã chọc đến một người tu đạo rồi, thật sự là tự tìm đường chết mà…!

Lục Vân không trả lời anh ta, chỉ nói: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi anh chỉ làm theo sai bảo của tôi, nếu như anh dám chơi trò xảo trá, chỉ cần tôi động tay một cái, anh lập tức sẽ hồn về Tây Thiên, Thần Tiên cũng cứu không được. ”

Lục Vân vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, ấn phù vừa biến mất lại hiện lên lần nữa, mà năm ngón tay từ từ siết lại của hắn, tên mắt kính lập tức cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, lộn xộn quỳ xuống đất nói: “Tôi không dám dở trò đâu… tuyệt đối không dám dở trò đâu… Cao nhân nói cái gì tôi đều nghe hết!”

Lục Vân gật đầu, không tiếp tục tra tấn tên mắt kính nữa, nhặt laptop của tên mắt kính lên, mở ra một file rồi gõ vào một cách phương thuốc.

“Chuyện ngày hôm nay đừng cho Hùng gia biết, nếu như bọn hắn hỏi anh có lấy được phương thuốc không, thì anh cứ đưa cái tôi lưu vào trong máy này đưa cho bọn họ, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi hiểu rồi!” Tên mắt kính vội vàng đáp.

Lục Vân gật đầu một cái, quay người đã đi khỏi nhà kho.

Phương thuốc hắn ghi cho tên mắt kính là một phương thuốc đặc biệt, nếu như dựa theo đó chế thành mặt nạ để sử dụng, đại khái trong vòng một tuần đầu, hiệu quả sẽ không khác gì ‘Khuynh Thế Dung Nhan’, nhưng qua một tuần đó, không chỉ mất hết hiệu quả mà những vấn đề gặp phải trước đó còn trở nên nghiêm trọng thêm.

Nói thí dụ muốn có tác dụng dưỡng trắng, lúc đầu màu da người đó có trắng khoảng bốn phần mười, sau khi sử dụng phương thuốc một tuần lễ, màu da có thể đạt tới sáu phần, nhưng sau một này, rất có thể sẽ đen lại còn ba phần mười

Nếu Hùng gia đã dám làm ra chuyện bắt cóc này, nói rõ bọn họ rất sốt ruột, nhất định sẽ gấp gáp chế tạo ra ‘Khuynh Thế Dung Nhan’ đưa ra thị trường, nhanh chóng lấy phương thuốc cướp được chế tạo thành sản phẩm đưa ra tiêu thụ ngay, căn bản không có quá nhiều thời gian để kiểm tra đo lường sản phẩm trước khi ra mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK