Thế cũng thôi đi.
Điều đáng kinh ngạc chính là ngọn núi đó, người bình thường không thể nào leo lên nổi, mà hắn lại lao như bay dọc theo vách núi cùng với một người phụ nữ trong tay.
“Hắn… hắn làm sao làm được?”
Mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất chắc chắn tên kia không hề có trợ lực từ sợi dây nào hết, cho dù có dây kéo lên cũng không thể thuận lợi như hắn.
Kẻ giở trò đồi bại kia là cao thủ!
Trong ấn tượng của họ, chỉ có những người luyện võ cường tráng mới có thể đạt được sự nhanh nhẹn như vậy, leo núi như đi trên mặt đất.
Nhưng làm sao một võ giả có thể đến đây giở trò?
Phải biết là những nhân vật như vậy đã có bao nhiêu ê-kíp sản xuất muốn mời họ đóng vai chính trong các cảnh võ thuật, nhưng họ lại thẳng tay gạt bỏ.
Thật không ngờ được!
Hôm nay họ lại may mắn được chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Cho nên đạo diễn vốn đang lo lắng, sau khi nhìn thấy một màn này cũng dường như hoàn toàn quên mất sự an toàn của Tiêu Thấm, chỉ quay đầu lại và hét lớn: “Mau! Quay lại cảnh này!”
Đây là một cảnh quay khó có được.
Đến khi phim hoàn chỉnh, được trình chiếu chắc chắn sẽ ra gây chấn động.
Thật đáng tiếc.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, máy quay căn bản không kịp theo kịp, đạo diễn đột nhiên nổi giận mắng: “Thùng cơm! Các người đúng là một đám thùng cơm!!” (Chỉ biết ăn là giỏi, không biết làm gì hết)
“Đạo diễn… Tôi nghĩ anh nên chú ý đến sự an toàn của cô Tiêu thì hơn!”
“Cô Tiêu!”
Đạo diễn lấy lại tinh thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng của hai người phía trên đã biến mất.
Võ giả đó thực sự đã mang Tiêu Thấm đi.
Đợi đã…
Không đúng!
Đạo diễn chợt nhận ra một điều.
Không có lý do gì để một võ giả đến đoàn phim để làm vai phụ, trừ khi hắn đã để mắt đến Tiêu Thấm từ sáng sớm.
Nếu vậy thì xong thật rồi…!
Đạo diễn bỗng đổ mồ hôi hột.
Tại thời điểm này.
Trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Người đàn ông bịt mặt đã đặt Tiêu Thấm xuống, cười nói: “Thế nào, Tiêu đại minh tinh, vừa rồi đủ kích thích không? Sườn xám của cô xém chút đã bung ra rồi, nhờ tôi kịp thời kéo nó xuống giúp cô đó, có phải tôi rất tốt bụng không?”