Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục tiên sinh hiểu lầm rồi…”

“Vậy thì rời khỏi đây đi!”

Trước đây, Lục Vân có ấn tượng khá tốt với Long Thuyên nhưng bây giờ hắn cảm thấy thế giới này tối tăm như quạ. Mặc dù một người có tính cách thất thường đến đâu thì khi nào thấy được điểm nào có lợi cho mình, họ sẽ đưa ra một số quyết định đi ngược lại với chính mình, với mong muốn riêng của bản thân.

Điều này có thể hiểu được.

Thế nhưng như vậy chẳng vui chút nào.

Lục Vân chưa từng tỏ ra lịch sử với những thứ hay người khiến hắn cảm thấy không hài lòng.



Tiếng quát lạnh lùng này khiến cho mặt Long Thuyên cứng đờ.

Trong lòng ông ta cũng có cảm giác không hài lòng.

Nhưng sau khi nhìn Lục Vân, thân thể già nua của ông ta đột nhiên run lên.

Sự bất mãn trong lòng ông ta lập tức biến thành một làn sóng chấn động.

Ánh nhìn đó…

Ánh nhìn đó như thể một vị vua nhìn xuống thiên hạ của mình, tràn ngập vẻ uy nghiêm không thể cưỡng lại. Chỉ cần liếc nhìn qua một cái, máu trong cơ thể Long Thuyên dường như đã đông cứng lại.

Thế nhưng Long Thuyên cũng là tôn giả một phương.

Lẽ ra ánh nhìn này không nên xuất hiện ở một chàng trai trẻ mới ở độ tuổi đôi mươi.

Quá kinh khủng!

Cuối cùng mấy người nhà họ Long vẫn lui ra ngoài.

Phòng tiệc lầu ba lớn như vậy chỉ còn lại ba người.

Lục Vân, Diệp Vô Địch, cùng với Lưu San San.

Lục Vân nhìn hai người một cái, nói: “Bây giờ yên tĩnh rồi, hai người có chuyện gì muốn nói riêng không? Nếu có thì tôi sẽ ra ngoài.”

“……”

Thấy bọn họ không trả lời, Lục Vân cũng thấy có chút xấu hổ.

Suy nghĩ một chút.

Cuối cùng vẫn là tự giác đi vào một góc đằng xa, nơi đó vừa hay có một hàng cửa sổ, vừa tránh mặt cho hai người nói chuyện vừa có thể ngắm cảnh.

Diệp Vô Địch và Lưu San San chỉ nhìn nhau, yên lặng không nói gì.

Diệp Vô Địch bị cắm sừng, mà Lưu San San cũng đã thấy rõ thái độ của Uông Đào.

Hiện giờ tâm trạng hai người vô cùng tệ, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là Lưu San San mở miệng trước: “Vô Địch, em xin lỗi…”

Lại xin lỗi.

Diệp Vô Địch vừa nghe được hai chữ này, tâm trạng lại thêm phần phiền não, đờ đẫn lắc đầu: “Em không cần phải xin lỗi anh, mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, trong mục tiêu của em, anh không giúp được gì cả, cho nên anh cũng không có tư cách gì trách em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK